1 Tôi tên là Viên Kim Cương. Chính xác là thế, bạn không nhìn nhầm đâu. Và có lẽ cái tên này sẽ làm bạn bật cười khi vừa nghe đến nó. Không chỉ người khác, cá nhân tôi cũng cảm thấy thế mà.
2 Sáng nay là ngày nhận lớp đầu tiên mà tôi lại đi trễ, cái đường lối – chủ trương – chính sách này hầu như năm nào cũng được, bị, đã và đang lặp lại như một thói quen không bỏ được.
3 Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Đưa tay hất mớ tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau lưng, tôi uể oải vươn vai, hít một hơi thật sâu cho căng tràn lồng ngực.
4 Sau khi gửi xe đạp xong, tôi đi lên lớp. Thú thật là tôi không mấy gì thiện cảm với lớp 11B4 này. Cái thứ nhất là lớp học nằm tách biệt với các lớp khác.
5 Vậy là đã hơn một tuần trôi qua, khảo sát đầu năm và khai giảng cũng đã xong, tôi cũng dần dần làm quen được phong cách sống của bọn nhền nhện trong động 11B4.
6 Tôi trở về nhà lúc trời đã sụp tối, Ngọc Trai cũng đã đi làm về. Sáng thì anh học đại học, tan trường thì nhận dạy kèm bọn học trò cấp 3. Thật ra nhà tôi cũng thuộc hàng khá giả, đủ sức lo cho Ngọc Trai ăn học nhưng anh tôi ý chí tự lập rất cao, hơn nữa lại chuyên Anh nên việc dạy kèm rất thuận lợi, các bậc phụ huynh rất vừa ý vì Ngọc Trai dạy không tệ, đa số bọn nó đều đạt được điểm từ trung bình trở lên.
7 Tấm rèm in hình hoa lá sặc sỡ treo nơi cửa sổ bị gió thổi tung bay, lộ ra khoảng trời trong xanh không gợn mây ngoài kia. Đứa điên nào có mắt như mù, lựa tấm rèm xấu hết chỗ chê.
8 Chiều. Tôi ngồi sau nhà, nhìn về phía nơi mặt trời buông xuống. Kề cạnh tôi là con Haba. Nó nằm sải lai, lười biếng nheo mắt nhìn theo một vùng đỏ rực đằng kia.
9 Hiện tại đã là 8 giờ 40. Ánh đèn vàng nhạt trải dài khắp con đường, xe cộ vẫn ngược xuôi giữa lòng thành phố. Bầu trời đêm thật lung linh huyền ảo, với một màu đen thăm thẳm vời vợi lấp lánh anh sao bao phủ khắp nhân gian cứ tựa như một dải lụa kim tuyến uyển chuyển mềm mại được ai đó căng ra che lấp màu thanh thiên vốn có.
10 Trường Mạc Đĩnh Chi của chúng tôi xây lại đã được 5 năm. Lúc trước trường này nằm trong diện “di tích lịch sử lâu đời chưa được tu sửa”, nhưng bây giờ đã lột xác trở thành trường cấp 3 mới nhất và rộng nhất thành phố.
11 Tôi phát hiện được vài điều hay ho mà trước đó tôi không tài nào nghĩ ra lời giải đáp. Đầu tiên phải nói đến nhân tài Đoàn Khánh Thiên. Hẳn là các bạn phải còn nhớ chút chút về bài kiểm tra toán một tiết hôm nọ, Thiên là người nộp bài nhanh nhất, thừa những 15 phút cơ mà.
12 Tôi phát sốt vào đêm qua, và nhờ có uống thuốc với chườm miếng hạ sốt nên hôm nay bệnh tình cũng đã khá hơn nhiều rồi, chỉ là cơ thể còn hơi bần thần và uể oải.
13 Và tôi đã khỏi bệnh. Thấy tôi tung tăng đi vào lớp thì tụi nó mặt mày méo xệch nhìn tôi. Trường “chôm chôm” cất giọng cảm thán: “Trời ơi, bệnh gì kì vậy? Tự nhiên nay bệnh mai khỏe rồi là sao? Đã nhận giỏ trái cây thiêng liêng quý giá được trích từ xương máu của 43 người trong lớp (trừ bạn ra) thì ít nhất phải nằm bẹp tuần sau hẵng đi học lại.
14 Sau cái hôm kì cục đó, tụi bạn trong lớp đều nhìn tôi với Khánh Thiên bằng những ánh mắt kì lạ. Đại khái là xem chúng tôi như một đôi. Có đứa còn trêu đùa: “Thì ra thằng Thiên hay làm trò mèo với bà là do nó “tia” bà từ trước, thích nhé!”.
15 Đêm hôm đó, tôi biết rõ vì sao bản thân mình hành động như vậy, chứ không giống như một số người khác, khi có những hành động táo bạo thì lại bảo rằng “tôi không biết vì sao mình lại làm thế” hay “tôi không thể kiểm soát được hành động của mình”.
16 Trời cũng đã về khuya, sau khi học bài vở xong, tôi bắt đầu bật máy vi tính và lên mạng. Gặp “người thân”. Vào tài khoản yahoo, thì tôi đã thấy nick của Khánh Thiên bật sáng từ bao giờ, còn dòng thông báo trạng thái thì để là: “Đang quyết tâm học hành, vì tương lai ngày mai” làm tôi phì cười.
17 Sáng thứ hai, trời trong xanh. Thời tiết cũng thật tốt, gió nhè nhẹ thổi, giữa con hẻm khá rộng, tôi bị cướp! Thật là một cái tình huống nhảm nhí nhất mà tôi từng thấy, đùng một cái, chiếc ba lô trong rổ xe của tôi bị giật phăng đi, tôi còn không kịp phản ứng thì hai tên con trai đeo khẩu trang kín mít kia đã phóng xe lên phía trước.
18 Quả nhiên sự cảnh giác của tôi là không thừa, ngay từ đầu, tôi vẫn luôn đề phòng Ngọc Thiện, và điều đó cho thấy, căn bệnh đa nghi hiểm nghèo của tôi vẫn là một ưu điểm cần giữ gìn và phát huy lên tầm ới.
19 Thời gian trôi đi, lớp chúng tôi vẫn cứ nhốn nháo như mọi ngày với những trò đùa bất tận của bọn ôn thần nghịch ngợm. Đa số những thành phần siêu quậy đều là tụi con trai, còn bọn con gái chúng tôi thì chỉ việc ngồi tán gẫu hoặc quan sát tụi nó giỡn (điển hình là tôi).
20 Một hôm đến lớp, giữa giờ ra chơi, cả đám cuống quýt khi thấy Lý Minh Thư bước vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, rồi cậu ta khóc oà lên như một đứa trẻ.