1 Nguyễn Hoàng Sơn: thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng, với những người thân quen thì rất gần gũi, ngược lại với người khác thì ít nói,lạnh lùng
-Phạm Thuỳ Linh: dễ thương, thân thiện, bướng bỉnh và là người sống khá tình cảm, học lực trung bình, nhà cũng coi như là có của ăn của để tuy Ko giàu nứt tường đổ vách.
2 Con người này. . . Âm thanh này. . . . mang cho cô cảm giác quen thuộc. Điều này đã thu hút cô,rồi cô đi vào bên trong quán cà phê nhỏ. Đó là quán cà phê đơn giản, nhẹ nhàng đem cho người ta cảm giác thoải mái khi bước vào.
3 Ngồi xuống đi Sơn. Dạo này thế nào, học bên đó tốt chứ??- Mẹ cô rửa tay sau khi nấu bữa tối, quay sang nói với anh
-Vâng ạ. -Anh kéo ghế ngồi xuống,ơ.
4 Cô vẫn còn giận bố cô chuyện tự quyết định việc học gia sư với anh Sơn. Bố cô đã hứa sau khi tan học đưa cô đi ăn kem, vậy là cô lại vui vẻ đến trường, quên mất là chiều nay có buổi học với ác quỷ-tên gọi cô đặc biệt dành cho anh.
5 Mang đến nhà anh Sơn ăn nhé. -Bố cô thấy cô chạy ra với mấy túi, liền cầm hộ cô.
-Đến đấy học mà bố. . mà chắc j anh ấy cho.
-Bố bảo cho,đc chưa??-Ông cười
-Ừm.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh và bố cô đi đến quyết định anh sẽ kèm cô tất cả các ngày trong tuần.
7
Quỳ gần 1 tiếng, đầu gối tê rần, người thì mỏi bởi phải giữ nguyên tư thế. Đang ngó ngoáy cho đỡ mỏi thì. .
-Đứng dậy kéo quần lên ăn cơm đã rồi tính sau.
8 Anh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hôm qua uống nhiều quá, mà. . . ai đưa mình về vậy nhỉ??? Anh đứng dậy gấp chăn màn, qua bàn làm việc thì có tờ giấy nhớ.
9
Anh bước qua phòng làm việc của bố cô. "Cạch"
-Xong rồi Hả?-Bố cô ngẩng đầu lên nhìn anh
-Vâng ạ. -Anh gật đầu
-Con bé quả thật bướng bỉnh.
10 Hôm nay là 1 ngày bình thường như bao ngày khác. Anh và cô thì vẫn vậy, anh coi cô là cô học trò nhỏ dễ thương, bướng bỉnh; còn cô lại có chút tình cảm với anh.
11
Nhà nhỏ
-Lên tắm rửa rồi học bài đi, anh đi tắm rồi sang xem 1 lượt sách vở em. Lâu lắm rồi anh ko có thời gian riêng với em, dạo này công ti anh rất bận.
12 Tình cảm cô dành cho anh cứ ngày càng lớn dần, lớn dần. . Cô phát hiện ra mình thích anh nhiều đến mức Ko diễn tả nổi. . Anh thì vẫn vậy, coi cô như 1 cô học trò nhỏ mà dạy bảo, đúng ra là coi cô như em gái vậy.
13 Sau buổi gặp anh ở quán cà phê, cô đã xin nghỉ việc ở quán cà phê. Cô suy nghĩ rất nhiều về anh, dù sao anh với cô cũng là thầy trò, mối tình thầy trò chả bao giờ được người ta ủng hộ.
14 Anh chạy đi tìm cô khắp nơi, đêm đến,anh vẫn đang trên đường. Nghĩ cũng nên báo bố cô 1 tiếng nên gọi điện nhưng ko ai bắt máy. Anh bèn để lại tin nhắn thoại:"Thầy à.
15
-Linh. Bố mẹ có chuyện cần nói. Học bài nhanh lên rồi sang phòng bố mẹ. -Bố cô giọng nghiêm túc gõ cửa phòng cô rồi trở về.
-Lại có chuyện gì đây? Dạo này ngoan mà.
16
Cô cũng đã chuyển đồ đạc sang nhà anh, hôm nay chính là ngày bố mẹ cô bay.
Sân bay A
-Bố mẹ đi cẩn thận. . -Cô ôm thật chặt mẹ mình, mắt phiếm hồng.
17
Là kỉ niệm anh nhớ mãi. . . .
-Cút đi. Từ bé tôi đã Ko có bố mẹ. - Anh gào lên rồi đóng cửa lại. Nước mắt trào ra, anh chỉ mới học lớp 6, đúng ra anh phải có tuổi thơ tuyệt vời bên bố mẹ như bao người khác thì anh từ bé đã Ko thấy bố mẹ đâu, 365 ngày họ ở với anh đc mấy tiếng?
-Sơn à.
18 Đã ở nhà anh, cô cũng phải làm quen với nếp sống mới, có quy củ hơn chứ Ko như ở nhà. Anh dậy rất sớm, vậy nên nó cũng phải dậy sớm để ăn sáng rồi đến trường cùng anh, anh cũng quy định luôn giờ ăn tối nữa.
19 Theo lời anh hứa, nếu trong tuần cô Ko gây ra lỗi gì anh sẽ cho cô đi chơi cả ngày luôn. . Cô muốn đi vào trung tâm thương mại mới mở, ở đó có rất nhiều quán trà sữa, lại còn nhiều món ăn vặt.
20 Anh từ từ mở mắt, vừa mới tỉnh đập vào mặt anh đã là người anh Ko muốn gặp-bố mẹ. Bố anh thì ngồi ở bàn của phòng bệnh tranh thủ làm việc, mẹ anh thì đang bận nói chuyện điện thoại.