1 Tình yêu là gì? Đôi khi tôi tự đặt ra câu hỏi này, rồi lại tự mình đi tìm câu trả lời. Tôi cảm thấy thật sự buồn cười. Tại sao mình phải làm thế? Vì chẳng ai có thể định nghĩa về nó.
2 Thiên Di rảo bước theo sơ vào phòng khách của Nhà thờ. Căn phòng khá rộng, sạch sẽ, không khang trang như khách sạn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Cất xong hành lí trong tủ sắt, cô lại theo sơ đến phòng ăn tập thể.
3 - Sao cô không la? _Hắn, tay chống đỡ đầu, nằm dài trên giường, nhìn Di hỏi_Cô thật kì lạ, nhưng cũng rất đẹp - Cứu… Vừa ngồi dậy, chưa kịp chạy khỏi giường la lớn thì hắn đã nhanh tay kéo cô gái lại, tay hắn bịt kín miệng cô - Cô mà la là tôi giết cô liền.
4 Họ trò chuyện suốt đêm, từ chuyện học hành, từ những ngày xa cách không gặp đến những chuyện phím. Tất cả như cuốn vào không gian trở thành truyện kể trong một đêm.
5 Thiên Di ngồi bật dậy, đánh nhẹ vào chân Hưng. Rồi không hiểu cố tình hay vô tình. Cô nằm úp lên người Hưng. Nhìn thẳng vào Hưng. Mặt kề sát mặt Hưng.
6 - Chào em! Lâu quá không gặp - Chị khỏe không? - Khỏe lắm! Càng ngày càng xinh nhỉ? Mà mấy năm nay đi đâu vậy em? Không ghé quán chị? - Em đi du học cũng ba năm rồi chị ạ! - Mà sao em không đi cùng Quốc Vinh? - Chị lấy cho em sinh tố bơ được không chị? - Uhm! Chị vô làm liền cho em.
7 - Uống chưa đầy một lon mà say rồi hả em? - Chỉ mệt chút thôi. Hôm nay mới thi kết thúc môn nên hơi mệt - Nhà em ở đâu để anh đưa em về? Em về khuya có bị gì không? - Thôi được rồi anh.
8 Hưng nhẹ nhàng bế Di lên phòng. Anh đặt nhẹ Di nằm trên giường. Anh ngồi bên cạnh, chỉnh tóc Di thật ngay ngắn. Hưng đứng dậy tắt đèn, định bước ra khỏi phòng thì chợt cô gái trẻ đang say, chạy đến, ôm chầm lấy anh … Trời sáng Thiên Di bước xuống nhà, gương mặt phờ phạt, thấy Hưng đang trong bếp chiên trứng, cô ngại ngùng nhìn anh.
9 Họ đến một siêu thị điện máy lớn. Phải nói cách phục vụ của nhân viên bảo vệ khác trước rất nhiều. Trước đây, khi còn là sinh viên nghèo chạy xe đạp điện, họ không buồn đến hỏi thăm hay hướng dẫn điều gì.
10 Thiên Di tròn xoe mắt, ngạc nhiên nhìn người bạn thơ ấu Khánh Hưng. Chưa bao giờ cô dám nghĩ anh sẽ nói như vậy. Đặc biệt là trong tình huống này. Anh nháy mắt với Di rồi đưa cô đi.
11 - Em xin lỗi. Em không cố ý - Không sao. Em nói đúng. Anh chưa bao giờ yêu. Dù với John hay bất kì người con trai nào. Anh với họ chỉ có những phút quan hệ thân xác.
12 Hưng thản nhiên vào phòng. Thiên Di bình thản trở về bếp dọn thêm đĩa và mì. Quốc Vinh cũng đi theo - Anh ra ngoài ngồi đi. Dọn xong em sẽ gọi anh vào.
13 Nói mạnh miệng nhưng đứng một chút là Hưng khụy xuống. Dù Hưng khỏe đến đâu cũng thua xa Vinh. Vì từ thời đi học, Vinh đã theo học võ và tập tạ. Một quán tính nào đó khiến cô gái trẻ ôm lấy Hưng, dìu anh đứng dậy.
14 - Chờ đã Di. Nghe anh giải thích được không? - Không cần đâu anh. - Cần. Rất cần. Những gì em thấy không có nghĩa gì cả. Em tin anh đi - Vì sao anh lại giải thích với em?_Di quay lại nhìn Hưng.
15 Chiều hôm sau, khi kết thúc sớm buổi họp với khách hàng ở công ty, Hưng đến Công ty đón Di. Anh hớn hở trong suy nghĩ sẽ gặp cô ở đó. Rồi cùng đi ăn. Cùng về nhà trò chuyện.
16 - Di! Em sao vậy? - Em… em thấy ác mộng - Có anh ở đây. _Hưng nắm chặt tay người con gái bé nhỏ, nói - Anh đừng đi. _Di nhích đến, dúi đầu vào người Hưng rồi nằm trên đùi anh - Em nằm ngay ngắn lại đi.
17 Di tức giận đẩy Hưng té nhào xuống đất. Cô nằm trên giường cười hả hê thì bị Hưng kéo xuống. Sơ ý cô nằm đè lên anh. Bỗng môi cô chạm vào môi anh. Như bị điện giật.
18 - Sao cô phải làm như vậy?_một cô gái hỏi - Thứ đàn ông đó bỏ đi cho rồi. Cô phí tiền và thời gian làm gì?_cô còn lại hỏi - Cám ơn hai chị đã giúp đỡ tôi.
19 Từ khe cửa, Di nhìn thấy rất rõ hai con người khốn nạn đó. Họ chui vào chăn và cười khúc khích. Cái tiếng cười đó như nhát dao đâm thấu tim cô. Còn những lời nói thốt ra từ người con trai cô yêu đã xuyên thủng tâm hồn cô.
20 Di hăng hái vứt giày cao gót sang gốc cây để phụ giúp. Công việc bận rộn và nặng nhọc hơn cô tưởng. Khách tan dần, chỉ kín bàn chứ không còn những hàng dài đợi chờ.