1 Chương 1. 1: Gặp lần đầu đã ra tay (1). Trong cuộc đời này, Thừa Tuyết chạm phải hai người đàn ông, lần lượt dính dáng vào hai người đàn ông này, làm cô không dứt ra được mà cũng không thể nào dứt ra.
2 Chương 1. 2: Gặp lần đầu đã ra tay (2). Hoàn toàn khác nhau, là không hề giống. - - - Căn phòng này thiết kế theo kiểu châu Âu hiện đại, màu sắc duy nhất có hai màu kết hợp với nhau là đen và trắng nhưng lại phối rất hợp vừa phong cách bắt mắt lại thu hút ánh nhìn, quan trọng là làm tăng sự lạnh lẽo u tối.
3 Chương 2: Đồng ý quay phim. Hôm nay định nói "Em yêu anh" nhưng chưa kịp nói thì anh đã rời xa em mãi mãi. . . - - - Thừa Tuyết chia tay Diệc Thuần ở trạm xe buýt, cô lên xe ngồi ở hàng ghế sát cuối ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
4 Chương 3: Lời tuyên bố của ma quỷ. Thứ tôi muốn chính là mạng sống của cô. - - - Cảnh quay đầu tiên diễn ra khá thuận lợi, Hướng Luật giống như có tài diễn xuất trời phú mà Mộc Ngân diễn rất đạt, tính cách của Kỳ Hinh được Mộc Ngân diễn rất giống.
5 Chương 4: Trao đổi. Những người chúng ta yêu thương, đôi khi chính là vũ khí có thể huỷ diệt ta. - - -Thừa Tuyết chạy đến biệt thự của Mộc Ngân, liên tục nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa.
6 Chương 5: Ma quỷ. Thân thể của cô thật dơ bẩn. - - -Thừa Tuyết đến biệt thự của Mộc Ngân, mắt cũng bớt đỏ hơn, chị Tiêu bảo từ sáng đến giờ Mộc Ngân chưa ăn gì hết, Thừa Tuyết liền xắn tay áo vào bếp nấu một ít cháo thịt bằm cho Mộc Ngân ăn.
7 Chương 6: Giết người không chớp mắt. Chỉ cần ở bên ma quỷ một ngày nhất định sẽ có kết cục không tốt. . . nhưng mà nếu chết điều nên làm phải tìm ra lí do.
8 Chương 7: Tàn ác. Đôi khi muốn trốn chạy khỏi một nơi chốn nào đó bởi vì nơi ấy có ai đó. . . - - -Đến lúc chổi bay thẳng vào vách tường đối diện, Diệc Thuần mới phát hiện người đàn ông trước mặt mình không phải là tên đại côn đồ lúc nãy, lập tức mặt méo sẹo.
9 Chương 8: Giam cầm. Đúng hay sai thì cứ tin và mặc giao yêu thương cho số trời. - - --Nhậm Tử Phàm, không phải ngay từ đầu đã nói chỉ cần làm Thừa Tuyết không còn công việc hay sao? Sao bây giờ lại rơi vào tay anh mất đi tự do?-Mộc Ngân tay cầm chiếc ví nắm chặt-Cô hối hận sao?-Nhậm Tử Phàm tay phê duyệt hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Mộc Ngân-Tôi không hối hận nhưng mà anh làm sai với những gì chúng ta đã nói.
10 Chương 9. 1: Họp mặt bạn cùng anh. Dòng đời đôi khi đâu như ước muốn, cố gắng nắm thật chặt rồi lại phải buông tay. - - -Thừa Tuyết thấy mình đứng trong một không gian toàn một màu trắng xóa, dưới chân là tầng mây dày, nơi này rộng lớn tưởng chừng cho dù chạy đến cách mấy cũng không ra khỏi.
11 Chương 9. 2: Kẻ thù tìm đến. Học cách quên đi một người quá khó vì nỗi đau ngày qua cứ để lại sẽ không bao giờ phôi pha. - - -Thì ra nơi anh gặp bạn là bar Louis, Thừa Tuyết mày nhíu lại, không muốn vào trong nhưng mà cô không thể làm phật lòng anh, con người Nhậm Tử Phàm chỉ thích mềm không thích cứng, cô càng cứng rắn bao nhiêu thì lại làm tăng tính thuần phục của anh bấy nhiêu.
12 Chương 9. 3: Cầu xin. Em mong hai ta chung đường nhưng có lẽ sẽ không cầm tay nhau. . . - - -Không có đạn??????Thừa Tuyết ngồi trên sô pha cũng không khỏi ngạc nhiên, Hàn Bân đã dám đến đây thì sao lại để súng không có đạn?Thừa Tuyết quan sát cẩn thận, một lúc mới giật mình, cô hiểu vì sao không có đạn rồi.
13 Chương 10: Hành hạ. Cuộc đời như một bộ phim trắng đen. - - -Kể từ đêm hôm đó ba ngày liên tục Nhậm Tử Phàm không đến Hàn Lâm, Thừa Tuyết mỗi ngày đều ra ban công ngồi đọc sách không thì nhìn cảnh vật xung quanh.
14 Chương 11: Em gái. Đôi khi con người ta chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản. - - -Một tuần lễ, mọi thứ lại như ban đầu, mỗi ngày cô đều bị giam lỏng trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo ấy, dần dần cô hình thành thói quen lặng lẽ, im lặng đến tưởng như cô không thể nói chuyện.
15 Chương 12: Cái chết. Có bao giờ, hạnh phúc chỉ trong giấc mơ. - - - Thừa Tuyết đứng nhìn Mặc Phong lên xe rời đi, tầm mắt rũ xuống. Ba cô là Tô Tịch Phó - ông là một cảnh sát cùng với ba của Khiêm Lạc làm ở Cục cảnh sát chống tội phạm, trong lòng Thừa Tuyết ông không những là một người ba hết mực yêu thương con mà còn là một cảnh sát công chính liêm minh.
16 Mặt anh thuyên giảm đi vẻ lạnh lùng, sau đó cầm đũa lên nói: "Em ăn cơm đi. "Viên Hy cầm chén cơm cùng đũa lên ăn. -Dịch Thiên và Duẩn Hào có tổ chức tiệc chào mừng em trở về, tối mai 7h.
17 Chương 14: Chỉ là em gái. Muốn trốn nhưng bất lực. - - -Thừa Tuyết bị Diệc Thuần kéo ra ngoài, đứng ở thang bộ, Diệc Thuần nói: "May quá, cậu chưa chết?"Thừa Tuyết trừng Diệc Thuần một cái: "Cái miệng của cậu.
18 Chương 15. 1: Kẻ xấu đột nhập. Lúc gặp nhau, lại không nhận ra. - - - Một thân đồ đen ướt sũng bước trong màn đêm tăm tối lạnh lẽo, tay anh ta ôm bả vai thấm ướt của mình.
19 Chương 15. 2: Dùng thân thể báo đáp. Khi bảo vệ tông cửa vào thì trong phòng chỉ còn một mình Thừa Tuyết, bộ dáng cô vô cùng căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra vẻ tự nhiên.
20 Chương 16: Sai vặt. Tiếng giày cao gót vang lên tất cả mọi người đều chú ý đến người con gái mới bước vào, nam thì si mê nhìn, nữ thì ngưỡng mộ nhan sắc của cô gái.