1 Tạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau.
Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em".
2 Để viết truyện khó hơn Duy Khải tưởng tượng rất nhiều. Tất nhiên là để viết ra tình tiết của một câu chuyện rất đơn giản với học sinh chuyên Văn như Duy Khải, nhưng cậu không chỉ muốn viết ra thôi, còn muốn mọi người đọc được nó!
Duy Khải muốn trở thành một tác giả truyện trên mạng!
Thế là Duy Khải phải lần lần mò mò, mãi mới lập được nick thành viên trong một web truyện trên mạng, sau đó lại phải đăng ký tên mạng, làm sao cho không trùng với tên ai nữa.
3 Được rồi, được rồi, ảnh bìa đã có, tóm tắt đã xong, tên truyện hoàn thành, đăng lên thôi nào!
"Phải có ít nhất một chương truyện mới có thể duyệt"
Duy Khải cạn lời, lại vào mục Viết truyện viết một chương.
4 Truyện đã được 10 chương rồi, đăng lên cũng nửa tháng, mà vẫn không có một lượt bình luận nào.
Tất nhiên, Duy Khải là người lo lắng nhất, cậu đang ngồi vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm vào cái máy tính, ôm hi vọng mong manh rằng có thể không phải là không ai bình luận truyện của cậu, mà là do cậu đã bỏ lỡ khoảnh khắc người ta bình luận, mà người bình luận thì lại xóa nó đi trước khi cậu đọc được!
Ai đó bình luận cho Duy Khải đi, tội nghiệp cậu chàng quá.
5 Trong lúc mà Duy Khải sắp tuyệt vọng và ngừng tin tưởng vào khả năng viết Văn của mình, Manh Manh đã xuất hiện như thế đấy.
Từ đó, dưới mỗi chương truyện của Duy Khải đều có bình luận của Manh Manh.
6 Lời của Manh Manh thế nhưng thật sự linh nghiệm, chỉ sau khoảng một năm, cái tên "Gió trời thu mát mẻ" đã làm dấy lên một ngọn sóng trong giới mạng xã hội.
7 Viết xong một chương, theo thói quen, Duy Khải lại lướt xuống đọc bình luận.
Đa phần đều là những lời khen hoặc cầu chương mới, chỉ có bình luận của Manh Manh là khác biệt:
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Cậu không phải viết mỗi chương đều là ít nhất 1000 chữ hay sao? Như thế nào hôm nay lại thiếu mất 100 chữ rồi?"
Duy Khải giật mình, bật cười:
- Thật à? Sao cô ấy biết được vậy nhỉ? Chính mình còn không để ý nữa.
8 Từ khi mà Manh Manh biết được Duy Khải đã học đại học rồi, thì những bình luận của cô nàng quay ngoắt 180 độ luôn.
Vốn dĩ trước đây bình luận của Manh Manh đều chỉ liên quan đến truyện và truyện thôi, đến mức nhiều khi Duy Khải cảm thấy như bị bỏ rơi vậy đó.
9 Sau N lần bị bơ, đội người hâm mộ của Duy Khải đã nổi dậy!!
À mà. . .
Thay vì nói nổi dậy thì gọi là bám đùi cũng không sai.
Dưới một chương truyện bình - thường - dến - không - thể - bình - thường - hơn của Duy Khải đã diễn ra một sự việc như thế này:
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Manh Manh đã có mặt! Hôm nay ra chương sớm vậy anh?"
"Mến nhất Gió trời thu mát mẻ: Ra chương sớm +1"
"Thương nhất Gió trời thu mát mẻ: Ra chương sớm +2"
"Quý nhất Gió trời thu mát mẻ: Ra chương sớm +3.
10 4 năm cứ thế trôi qua, Duy Khải cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Việc chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp khiến Duy Khải bận rộn tới mức không thể nhớ viết truyện, mà cũng chẳng còn thời gian mà viết truyện.
11 "Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Vậy anh sẽ không thể online trong hai năm tới sao? Em không thể nói chuyện với anh suốt hai năm?"
"Gió trời thu mát mẻ: Anh xin lỗi.
12 Sau khi Duy Khải biến mất, giới truyện trên mạng lại một hồi bão nổi. Rất nhiều câu chuyện mà cậu ấy viết đang còn dang dở, vô số độc giả nhảy hố để rồi phát hiện ra cái hố này không còn được lấp nữa.
13 Hai năm, không quá dài, nhưng cũng chẳng phải là ngắn. Đối với những người có niềm tin mạnh mẽ, hai năm thời gian không đủ để lay chuyển họ, nhưng còn những con người vừa mới bước ra đối diện với thế giới đầy khắc nghiệt này thì sao?
Duy Khải chính là người như thế.
14 Cả ngày hôm ấy, Manh Manh chờ từ sáng tới tối, chỉ sợ mình bỏ lỡ một giây thôi, cũng sẽ lạc mất nhau.
Nhưng dù Manh Manh có cố gắng thế nào, Duy Khải cũng không xuất hiện.
15 Hai năm sau. . .
Duy Khải đã hoàn thành nhiệm vụ mà cha cậu giao cho, giờ đây có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Và, Duy Khải nhớ Manh Manh.
16 Khi Manh Manh nhìn thấy dòng chứ ấy hiện lên trên màn hình máy tính, cô gần như không tin nổi vào mắt mình.
Hai năm, hai năm trời tưởng như thật nhanh chóng nhưng lại dài đằng đẵng, mọi cảm xúc chợt ùa ra, mắt Manh Manh nhòe đi, nhưng cô cố gắng để không khóc, đáp lại:
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Em ở đây.
17 "Yêu nhất Minh Anh: Mà em đang ở đâu thế? Để anh còn đi tìm. "
"Yêu nhất Duy Khải: Giờ này mà anh không phải làm việc à? Em đang phải ngồi trong phòng làm việc đây này.
18 Chào mọi người, mình tên là Tạ Tiểu Manh, ba mẹ hay gọi mình là Tiểu Manh Manh, năm nay mình 6 tuổi.
Ở lớp bạn bè cứ hay hỏi mình sao ba mẹ lại đặt tên mình lạ vậy, mình nói rằng Manh nghĩa là đáng yêu.
19 - Tiểu Manh Manh, sao con cứ dán mắt vào máy tính cả ngày thế? - Mẹ hỏi mình.
- Con đang tìm chồng!
- Sao cơ?
- Tiểu Khải Khải vừa mới sinh, ba mẹ chỉ quan tâm tới nó thôi! Con muốn có chồng, chồng con sẽ không quan tâm tới người khác!!
- Ai bảo con tìm chồng trên máy tính thế kia hả?
- Là ba ba đã kể cho con.
20 Hì hì, mình chính là lí do khiến chị mình phải đi tìm chồng đây. Tiểu Khải Khải chính thức ra mắt mọi người!!
Ngay từ khi mới sinh, mình đã nhận ra chị mình không thích mình tí nào:
- Tiểu Khải Khải gì chứ, vì có mi mà ba mẹ không thương ta nữa!
- Oe oe.