1 1.
-"Mày còn dùng dằng gì nữa hả? Đi ngay và luôn đi!"
Bố tôi mang bộ mặt vô cùng tươi tỉnh quát tôi, tay xách va li đồ đạc của tôi ra cửa, luôn miệng đuổi tôi đi học.
2 1.
Tôi 18 tuổi, tôi ở cùng mẹ tại một ngôi nhà ở gần trung tâm thành phố, cách trường đang học hơn 8km, nên tôi ngại đi lại, ở lại trường luôn tới cuối tuần mới về.
3 1.
Có những ngày đẹp trời, Vân Du ngồi ngẩn ngơ nghĩ về quãng thời gian cấp ba mà hai người yêu nhau rồi cười ngất: "Thế mà trong bản khai mẫu người anh thích viết anh ghét những người bạo lực, điêu ngoa như em"
Anh mặc dù trong bụng tức anh ách, nhưng bên ngoài tỏ ra bình tĩnh: "Em nhìn thấy nam châm bao giờ chưa?"
Cô gật đầu: "Rồi mà.
4 1.
Từ ngày đánh nhau xong, họ không gặp lại nhau.
Phù! May thật đấy! Không thì trời đất loạn hết lên mất, đánh nhau gà bay chó sủa!
Ấy ấy ấy, chết, tôi có nhầm đôi chút! Hì hì
Vì hai người đều là những con nghiện điện thoại thông minh, lại đều thích đi dạo một mình ở vườn trường.
5 1.
Buổi chiều cầu vồng vắt ngang trời hôm đó, là buổi chiều vừa vui vừa buồn với Vũ Phong ; như thời tiết: vừa ẩm ướt vừa nắng chói chang.
Phan Đình Tuấn rời quê lên Hà Nội mở lớp dạy võ kiếm thêm thu nhập, hẹn gặp Vân Du ở quán cafe gần trường.
6 1.
Ngày thứ hai mươi ba Vân Du vào trường học mới. . .
Tiền chị đại của trường, ha ha ha, chính là chị đại trước khi cô đến, đòi gặp mặt đấu solo với cô tại khuôn viên sau trường!
Cô không ngần ngại gì, đồng ý ngay, một cách cuồng ngạo.
7 1.
Vân Du vừa ăn cơm xong, bật máy tính đăng truyện. Đang đánh máy thì anh mở cửa bước vào, gọi:
- "Vân! Anh đi làm về rồi! Em làm gì thế?"
Cô bỏ dở việc, lập tức chạy ra cửa: "Em nghịch máy tính một tí giết thời gian.
8 1.
Nhắc về vấn đề Vũ Phong là một người bạn trai rất tâm lí.
Thấy cô ngồi buồn buồn ở ban công, anh tiến lại gần, hỏi: "Em ngồi đây làm gì? Có chuyện gì không vui nào?"
Cô kéo anh xuống ngồi cùng mình, nhỏ giọng trả lời: "Mấy hôm nay anh toàn đến nhà hàng thôi, chẳng để ý đến em gì cả!"
Không thể ngờ Phạm Vân Du cũng có ngày như thế này! Há há há!
Anh ôm cô, bẹo má nịnh nọt: "Thế bây giờ anh về nhà với em rồi đấy thôi! Xem nào, Du Du bé nhỏ của anh từ bao giờ trẻ con thế chứ!"
- "Được rồi, được rồi! Tí nữa anh đưa em về ngoại ô để mẹ nấu ăn cho em được chưa?"
Lại một vấn đề làm tác giả tôi hâm mộ cặp đôi này, chưa thấy cô gái nào được mẹ chồng chiều đến vậy đâu?!
2.
9 1.
Cuối tuần này, Vũ Phong quyết định sẽ tự mình lái xe đưa Vân Du về nhà. Thứ nhất là vì anh muốn gặp mặt trực tiếp chính thức với bố mẹ cô, thứ hai là để cô đỡ nhớ nhớ nhà.
10 1.
Vân Du tò mò về Tú và Vũ, kéo góc áo Vũ Phong hỏi: "Anh biết hai người họ, hì hì, thích nhau từ lúc nào?"
- "Ừm, tầm hơn một năm trước"
Sự tò mò dâng lên, cô lại hỏi: "Anh nghĩ sao về mối quan hệ này? Có ủng hộ không?"
Anh thản nhiên trả lời: "Chẳng sao cả, cũng chấp nhận được.
11 1.
Vũ Phong học rất tốt, điều đó không ai phủ nhận. Vân Du dù lười nhưng ngày nào cũng bị anh bắt ngồi vào bàn học một tiếng.
Đang học, cô chợt la thất thanh: "Lợn ơi!!! Không ổn tí nào rồi!"
Anh giật mình chạy từ phòng làm việc sang phòng sách, nắm vai cô hỏi: "Có chuyện gì? Anh vừa mới sang kia làm báo cáo một chút thôi mà?"
- "Từ sau em không để anh dạy em nữa đâu! Nguy cơ lắm!"
Ớ??? Vũ Phong thắc mắc: "Sao thế?"
Cô đưa tay vuốt vuốt ngực: "Em mải ngắm anh không học được, không học được ý, sút đi thì chết, hỏng bét, hỏng bét, trời ơi hỏng bét ấy!"
Anh cười vui vẻ, kéo cô đứng dậy: "Muốn đi chơi thì nói luôn đi, vòng vo tam quốc!"
2.
12 1.
Quay trở lại chuyên mục sống ảo của cặp đôi nhà ta
Vũ Phong sửa lại tên của cô trong danh bạ thành “Vợ 18 tuổi”
Vân Du sửa lại tên của anh trong điện thoại thành “Chồng tớ là ví tiền biết đi”
Cùng nhau đổi trạng thái trên facebook, từ “Đang trong một mối quan hệ” thành “Đã kết hôn” khiến bao người khiếp đảm.
13 Mười hai chương, ba tháng trời. Có lẽ ít người lề mề như tôi. Nhưng để câu truyện có thể truyền tải hết thông điệp cho các độc giả, thì 3 tháng cũng không quá dài chứ?
Thông điệp thì ngắn thôi, ẩn ẩn hiện hiện trong từng câu chữ, các bạn đọc, và suy ngẫm, sẽ thấy ngay thôi.