1 Thế giới mà tôi sống không chỉ có con người…
Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ.
2 Việc một con người có ai đó ở một thế giới khác đi theo không có gì là lạ, họ có thể xấu hay tốt đối với người ấy. Nhưng nhìn cả hai chẳng khác gì nhau điều đó làm tôi tò mò, nếu là người khác chắc là đuổi cô ấy đi nhưng đó là tôi nên không hề mà thậm chí đón cả hai đến sống cùng.
3 Thấy có vô lý không,khi cô ấy tự ý chui vào phòng tắm người khác. “ Aaaaaa! Thôi chết. . . cô thấy hết rồi sao”. Thì ra chiếc khăn tắm đã rơi lúc nào không biết.
4 Không hiểu điều gì vừa diễn ra mà Nga ngất ra sàn. “ Nga! Nga!” Quỳnh đang đỡ lấy đầu cô bé. Không đủ thời gian giải thích, tôi vội bế cô bé ra xe đưa đi viện.
5 10h, quay về quán.
Nga nghỉ ngơi trong phòng, còn angela đâu nhỉ? Tôi loanh quanh không nghỉ ra mình muốn làm gì.
Dường như đang tìm gì đó.
“ Cho tôi thứ gì đó có thể thư giãn đi” angela đây rồi.
6 “ Nhưng với điều kiện là cô phải nói cho tôi biết những gì về cô, không được giấu tôi điều gì, được chứ?”
“Được, tôi sẻ nói cho anh biết, chuyện là vầy.
7 Và anh ta bảo cô đi tìm lại kí ức, trong vòng 100 ngày để anh biện hộ cho cô và đầu mối anh chỉ chính là Nga.
Tới đây mọi suy đoán không lành của tôi gần đúng.
8 Tôi lơ mơ mở mắt ra, hắn đang bóp cổ angela nhấc cô ấy lên.
“ rồi cô sẻ thuộc về tôi, mật ong, linh hồn cô rất ngọt. . . sao? cảm giác sắp là một phần của tôi thế nào hả? Hahaha” hắn giễu cợt, từ từ mở miệng ra hút.
9 Trại trẻ Hoa Hồng 12 năm trước,
“ anh ơi! Cái vòng hoa này đẹp quá. Em đội nhìn như công chúa không anh. ” Một cô bé khoảng 8 tuổi, đứng chừng một mét.
10 Hai năm trước, nước Pháp
Tóc vàng bay phất phơ, áo sơ mi đeo nơ đỏ mix với chân váy karo. Bộ đồng phục trường nhìn xinh xắn.
“ anh có còn nhớ lời mình từng nói không?” môi mấp máy ốc kem vanila, cô gái xoay sang hỏi.
11 Ánh sáng trắng đến chói mắt, phải rồi, lại là trần bệnh viện. Người đầu tiên tôi thấy sau cơn mê là Linh. . . nhưng không chỉ là ảo tưởng, cô ấy đã không còn nữa.
12 Nơi ấy là nhà tôi, là nơi gặp lại người con gái tôi yêu nhưng lại là ở hai thế giới. Ông trời đùa dai quá, cho chúng tôi gặp nhau nhưng không nhận ra nhau.
13 Tôi có thể giúp được gì đây? Cô ấy muốn tôi thực hiện tâm nguyện cuối cùng là đưa Nga về nhà gặp lại người thân. Đó thật là không cần phải nói vì tôi có một phần trách nhiệm.
14 Sau khi hoàn thành tâm nguyện thì sao? Cô ấy sẽ biến mất ngay ư?
Sau khi để Nga lại cho gia đình, ba người chúng tôi à không tôi và họ dừng chân ở công viên gần đó, nơi ít người qua lại.
15 “chỉ ngồi đây uống cho say thì phỏng có ích gì?” một giọng ồm ồm, ông ta ngồi xuống.
“ không uống thì tôi làm được gì chứ?” tôi nhìn chai rượu mà tuyệt vọng.
16 00h
Tôi đã ở đây, trung tâm quảng trường, nữa tiếng trước trời có đổ cơn mưa, nhưng giờ đã tạnh. Ánh sáng vàng mập mờ, cái bóng lom khom khuất trong tối rùng rùng bước ra, là lão ta.
17 Tựa như khung cảnh cánh đồng lavender tím ngút ngàn nơi chúng tôi từng hẹn hò, cả hai chìm vào cái hơi ấm chỉ con tim mới cảm nhận được, chỉ trí óc mới nghe thấy lời yêu thương sâu thẳm.
18 Hắn trốn đi rồi và mang theo vật làm tin, cuộc hỗn loạn kết thúc phe cảnh sát địa phủ dẹp yên nhưng là thua vì hắn đã thoát. Họ gặp tên thần chết nói chuyện gì đó rồi nhanh chóng rút đi rất gọn và lẹ.
19 Nhức đầu quá! Đầu mình sao nặng thế này. Muốn đưa tay lên xoa ấn đường, nhưng khoan. . .
Có cái gì đó ấm nóng, mềm mềm giữ lấy tay tôi. Ư! Cái cơ thể nặng trĩu này muốn nhấc lên cũng chả nổi.