1 Tại quán bar lớn trong thành phố. Những giọng cười dâm đãng, tiếng nhạc sập sình đen xen vào nhau. Trên sàn nhảy là những vũ công bốc lửa đang uốn éo thân mình.
2
Nhược Băng, đợi em bao năm rồi. . . Cuối cùng em cũng quay về. . .
Ngẩn người trong giây lát, tuy nhiên có thù tất báo- đây là phong cách làm việc của Nhược Băng a~
- Đi nhầm WC còn không mau biến ra cho bà đây giải quyết.
3
Về đến nhà đã là 12h đêm. . .
Đứng trên ban công, cơn gió lạnh thấm sâu vào da thịt làm Nhược Băng hơi tỉnh rượu. Chuyện ban nãy làm cô xấu hổ không thôi! Ra khỏi WC cô mới để ý mình nhầm, đã thế còn hùng hồn chửi đánh người ta.
4
8h sáng
Vừa kịp lúc- thật may mắn nha! Đường tỷ trách móc:
- Con bé này, sao lại đến sát giờ thế? May đó! Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!
Bình thường Đường tỷ rất nghiêm túc, khó tính lại hay cằn nhằn như bà già nhưng Nhược Băng biết chị ấy rất tốt, quan tâm lo lắng thực sự cho cô.
5
- Theo như Liễu tiền bối phải khoác lên mình những thứ lộng lẫy mới được sao?
Liễu Sơ mím môi:
- Tôi không có ý đó.
Con nhỏ khốn kiếp này, dám bắt bẻ cô.
6
- Hay.
Tiêu Cảnh vỗ tay khuôn mặt tràn đầy kích động. Cô gái này không chỉ thể hiện được lời nhạc còn thể hiện được cả tâm nhạc. Dù không có hoa lê hay mảnh trăng tàn nhưng anh vẫn tưởng tượng ra hình ảnh thê lương tuyệt mĩ đó.
7
Ra khỏi phòng, Đường tỷ đã chạy lại hỏi han cô các kiểu. Nhược Băng đành cười trừ cho qua, hứa hẹn các kiểu Đường tỷ mới cho cô về.
. . . . . .
8
7h30 tối.
Nhược Băng đã chuẩn bị xong xuôi.
Mỗi năm các ông trùm thế giới ngầm đều tổ chức “Vòng đua tử thần” để chọn ra danh hiệu “ Vua xa lộ“.
9
“ Đoàng. . . Đoàng. . . Đoàng. . . ” Tiếng súng xuất phát.
Năm chiếc mô tô phi như bay trong gió. Không ai dám chần chừ- dù chỉ một giây.
Cầu Tử Thần.
10
Ở cầu Tử Thần đường đi còn đủ cho năm người- nhưng vách núi Tử Thần thì chỉ một người mà thôi! Sau đó sẽ đến đích thung lũng Tử Thần. Bây giờ không còn là khởi động nữa- hơn thua chính là ở đây!
Vách núi quanh co như mê cung.
11
Không biết qua bao lâu Nhược Băng tỉnh dậy. Như có sức nặng đè lên mí mắt, thật vật vả mới mở được mắt ra. Thật may- cô chưa chết!
Mưa rơi như trút, cả thân thể cô vốn đau ê ẩm giờ lại bị tra tấn, đau rát nhức nhối không thôi! Đầu gối của cô nhuốm máu tươi.
12
Sau đó cả khu rừng im lặng, chỉ có tiếng chim ríu rít đang bay về tổ. Hai người ngươi một con, ta một con- giải quyết cơn đói trước mắt.
Nắng đã tắt dần ở tận phía chân trời.
13 Khi Nhược Băng tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá- cô còn thấy rõ giọt sương long lanh còn đọng lại. Hình như đã lâu lắm rồi cô chưa ngủ ngon đến thế! Đêm hôm qua ngẫu hứng nghĩ ra vài giai điệu hát lên, sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay- không một sự phòng bị với người lạ.
14 Nhược Băng ngồi trên giường phòng bệnh đã là một ngày sau. Đường tỷ hớt hả chạy đến, mắng cô một trận nhớ đời. Cô nói dối cho qua là đi lên núi với bạn rồi không may sảy chân.
15
Nhược Băng phản bác:
- Cmn, tôi với anh quan hệ yêu đương còn không có thì vợ chồng con khỉ gì?
. . . Hình như cô nói gì sai sai, mờ ám a.
16
Một lúc sau, Mạc Tu Nghiêu thả Nhược Băng ra, ngồi yên vị ở đầu giường- giống như ban nãy chưa có việc gì xảy ra.
Cô tím tái mặt mày, vừa cưỡng hôn con gái nhà người ta xong giờ thản nhiên như không, ít ra cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Nhược Băng thật muốn tát cho mình một cái a~ Cô muốn hắn chịu trách nhiệm sao? Mẹ kiếp, căn bệnh xí trai này phải sửa sớm mới được.
17 Căn phòng im lặng trở lại. Nhược Băng mở cầm lồng ra- một tô cháo bên trong, còn rất thơm rất nóng như vừa mới làm xong vậy. Chắc anh ta mua ở dưới quán ăn.
18 Đầu tuần Nhược Băng ra viện. Đường tỷ hết sức hài lòng về biểu hiện của cô nên cô ra viện trước một ngày. Sau hôm đó Nhược Băng cũng không gặp lại cô gái kì lạ kia nữa- dường như chỉ là giấc mộng vậy! Ra đến cổng Nhược Băng ngảnh đầu nhìn lại- hàng liễu xanh rì đó, đẹp mà sao u buồn thế nhỉ? A, không nghĩ linh tinh nữa, cô phải chuẩn bị cho buổi họp báo công bố nhóm nhạc ngày mai a.
19
Mọi người đồng thời quay ra thì thấy một cô gái ăn mặc đơn giản, quần jean bạc, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt nhưng không che đi được vẻ cao quý ở cô- khuôn mặt cô gái này có chút quen a~~ Chính là cô gái kì lạ mà Nhược Băng gặp ở bệnh viện, một kinh hỉ đây!!!
- Xin lỗi mọi người, gia đình có chút chuyện nên đến muộn.
20
Nhược Băng: “ Đây đều là tin đồn bịa đặt trên mạng. Cuộc thi mang tính chất công bằng do đích thân Mạc thị tổ chức. Chẳng lẽ các anh không tin tưởng vào Mạc thị, vào các vị tiền bối a?”
Cô hỏi xoáy lại đám phóng viên một vấn đề khó.
Thể loại: Nữ Phụ, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50