61 - Bà chủ, người đã về! – Quản gia đưa tay nhận lấy balo áo khoác ngoài từ Yến Nguyên, cúi gập người chào cô. - Vy đâu? – Yến Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.
62 Noble School vẫn như thường ngày với ánh nắng dịu nhẹ và gió thoang thoảng hương hoa. Nhưng chỉ là không khí bên ngoài mà thôi, chứ còn không khí bên trong lớp 11a3 đã nóng rồi mà một lát đây còn nóng hơn.
63 Nốt nhạc cuối kết thúc, Yến Vy khiến tất cả đều ngỡ ngàng, ngoại trừ Yến Nguyên đang hài lòng nhết mép. Yến Vy hoàn thành phần thi, mong chờ nhìn kết quả.
64 - Đúng thì sao? Nhưng cậu ta lại bị Yến Nguyên của anh dụ dỗ! – Thanh Thúy đểu cáng nói. - Dụ dỗ? Yến Nguyên không bao giờ làm việc đó! Trừ phi ngược lại! – Rick cười nửa miệng với câu nói của Thanh Thúy.
65 Bên trong gian phòng chỉ có the thé một ít ánh sáng bên ngoài truyền vào. Diệu Anh chợt cảm thấy bên cạnh mất đi hơi ấm, bất an nói: - Khánh! Tối quá! Tớ không thấy gì hết! Đáp lại cô là một hồi dài của sự im lặng.
66 Cộc! Cộc! Cộc! Yến Vy thấp thỏm đứng gõ cửa phòng của Yến Nguyên. Chiều nay nhỏ phải đi gặp mẹ mình, Yến Nguyên nói khi nảo đi thì báo với cô một tiếng.
67 - Đi biển? - Đúng! Còn có hai vị khách đặc biệt! – Bảo Khánh nhướng nhướng mày. - Ai vậy hả? – Diệu Anh tò mò. - Một lát cậu sẽ biết. Còn nữa, tớ không định để da cậu bắt nắng nên chuẩn cho cậu một ít kem chống nắng cùng váy đi biển rồi.
68 - Không hề. Nhưng trước mắt là cậu và Khánh đã hẹn hò rồi! – Yến Nguyên mỉm cười nhìn Diệu Anh khiến cô thoáng cái đỏ cả mặt. - Đúng rồi! Đáng nhẽ ra buổi đi biển hôm nay không nên mời hai chúng tôi! – Nam Phong uống một ngụm café, lại cười cười nhìn Bỏ Khánh.
69 - Ngồi chắc vào! – Đáp lại thái độ của Yến Nguyên, Nam Phong chỉ cười như có như không rồi bước đến chỗ Bảo Khánh. - Nhanh nhanh lên! Bọn tớ nhất định sẽ thắng nha! – Diệu Anh phấn khích nói khi thấy Nam Phong đã đứng ngang hàng với Bảo Khánh.
70 - Được rồi! Tôi đi với cậu! – Yến Nguyên bất đắt dĩ vơ lấy balo, mở cửa xe bước xuống. - Em đi trước! Chào! – Yến Vy ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng nhấn ga rời đi.
71 Cùng lúc, Nam Phong đứng ở sân thượng có hồ bơi, ngã nguời trên chiếc ghế bành sang trọng chuyên đặt ở biển rồi lười biếng nhắm mắt. Yến Nguyên làm anh đau đầu, anh chính là đang mệt mỏi khi phải át đi sự ương ngạnh của cô.
72 - Đưa tôi đến đó. – Cạch một cái, Nam Phong bỏ ly rượu xuống bàn, đứng lên rời đi. - Mọi người ở lại chơi vui vẻ. Em đi gặp một người bạn. – Vừa định nhất chân, phía sau lại truyền đến giọng của Bảo Khánh.
73 - Anh bỏ thuốc ngủ cho cậu ta, làm sao có thể. Em chỉ cần nằm cạnh cậu ta, chụp ảnh là xong. Còn đoạn phim thì cứ để anh. - Được rồi. Anh giúp em cởi đồ cho anh ấy.
74 - Nói ta nghe một chút, biết đâu cũng gọi là giải thích! – Ông nội kiên nhẫn nói. - Haizz… Vấn đề cá nhân, có một chút nhạy cảm. Lúc nãy cháu còn định xông thẳng vào phòng tìm nội! – Nam Phong định thần lại, nói.
75 - Hôm nay cô có một tin không khả quan là mấy muốn thông báo cho các em. Đó là… phần thi hội họa sẽ được hủy bỏ trong lễ hội! – Cô My giữ thái độ ôn hòa nói.
76 Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói: - Bà chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về! - À… Được! Mời cô ký nhận! Yến Nguyên nửa hí mắt nhìn anh chàng chuyển hàng, một ánh mắt lạnh lùng không chút kiên kị.
77 Bị hỏi đột ngột, Yến Nguyên có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Nam Phong. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi.
78 Yến Nguyên cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta.
79 Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Yến Nguyên giải thích! Vì anh và Thanh Thúy thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì! Nghĩ tới đây, Nam Phong nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Yến Nguyên mà đuổi theo.
80 Bảo Khánh bước vào quán bar, không cần nghĩ ngợi gì liền đi thẳng đến chiếc bàn vip ở một góc căn phòng. Nơi này là vô cùng ám muội, tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng hăng khiến con người ta có cảm giác mê man khó ta.