1 CHƯƠNG 1 Tiếng trống tan học chưa vang hết ba hồi, Thùy Anh, con bạn nối khố của tôi, đã vọt xuống chỗ của tôi hỏi một câu không đầu không cuối cực kì “có duyên”.
2 CHƯƠNG 2Reng! Reng! Reng! Bốp! Bụp! Chiếc đồng hồ báo thức vô tội bị tôi tung một cước bay tận ra cửa. Vậy mà nó không yên phận vẫn kêu lên một cách chua ngoa đáng ghét.
3 CH ƯƠNG 3Tôi nghe rõ hắn gằn giọng: “Cô, xin lỗi trước!”. À há! Ghê nhỉ, bắt tôi xin lỗi cơ đấy. Nhìn cái mặt như muốn giết người của hắn là tôi đã muốn cho hắn sang Tây Thiên thỉnh kinh rồi chứ nói gì đến hai tiếng “xin lỗi”.
4 CHƯƠNG 4 Hôm nay là một ngày đẹp trời, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi, ánh bình minh rực rỡ chiếu khắp không gian tạo cho con người một cảm giác thật thoải mái dễ chịu giữa chốn đô thị phồn hoa ồn ào này.
5 CHƯƠNG 5 Tiếng trống tan học kịp lúc vang lên như hồi chuông cứu rỗi linh hồn con người. Cả năm tiết tôi một bước cũng không thể di chuyển khỏi chỗ ngồi bởi cái lũ hám trai trong lớp muốn được ngắm nhìn thầy giáo trẻ nhiều hết sức có thể mặc dù đã là giờ giải lao.
6 CHƯƠNG 6 Mấy ngày sau đấy không có giờ Anh Văn và mỗi giờ giải lao tôi đều tót lên thư viện nên tôi và thầy hồ ly không có cơ hội chạm mặt. Tâm trạng thật thoải mái.
7 CHƯƠNG 7 Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh tôi, những ánh mắt thương hại, những cái nhìn thỏa mãn chỉ trỏ khiến mắt tôi nhòa đi. Cố nhấc đôi chân mềm nhũn của mình tôi chạy thật nhanh vào phòng thay đồ chẳng biết trên đường đã va chạm vào bao nhiêu người.
8 CHƯƠNG 8 Ngày Chủ Nhật tươi sáng nữa lại đến và tôi lại được nướng giường đến lúc cần gọi xe cứu hoả. Nhưng cái điều đó chẳng bao giờ có thể xảy ra vì mới tinh mơ “khi con gà còn đang trong ổ” thì mẹ tôi đã đích thân lên hò hét phá hỏng mộng đẹp của tôi.
9 CHƯƠNG 9“Tuyến xe này dừng trước rạp chiếu phim. Tôi muốn vào xem phim. ” Tôi khoanh tay ngồi giữa, thăm dò vẻ mặt của bọn họ. “Ok. ” Đồng thanh. “Cô/Em muốn xem phim gì?” Đồng thanh tập hai.
10 CHƯƠNG 10 Đèn tắt, màn hình chiếu rộng lớn sáng lên. Bộ phim với màn giới thiệu hoành tráng thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Lúc đầu tôi còn thản nhiên bỏ bắp rang bơ vào miệng, hút nước chùn chụt, mấy cái ý tứ đều quăng ra sau đầu, vậy mà đến đoạn cao trào nhất xung quanh vang lên những tiếng la hét sợ hãi lẫn với những tiếng khóc run rẩy, tôi lại lơ mơ và ngủ lúc nào không hay.
11 CHƯƠNG 11. 1 Qua một đêm được ngủ ngon lành, tâm trạng tôi hôm nay khá tốt, mong là sẽ có một tuần mới tốt đẹp không bị mắc vào mắc vào mấy chuyện tào lao bí đao.
12 CHƯƠNG 11. 2Hóa đá. Tôi hoàn toàn bị chấn động, hai mắt mở to nhìn hắn quên cả chớp, lông mi cũng quên rung. Nhìn về phía Doãn Hạ Thảo Linh, cô nàng mặt đỏ như tôm luộc, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo.
13 CHƯƠNG 12. 1 Cầm đóa hồng nhung to vật vã cùng với hộp sô cô la vật vã không kém trên tay tôi thấy đầu óc trở nên mụ mị, lúc ấy tôi bị chập dây thần kinh nào mà lại ôm đồm hai cái thứ này để rồi giờ không biết tính sao.
14 CHƯƠNG 12. 2 “Thầy… thầy hồ à không… thầy Vũ. ” Mỗi lần ngượng ngùng tôi lại mắc chứng cà lăm, thế nào cũng không thể sửa được. Trước bộ dạng lúng túng của tôi, thầy hồ ly nhướng mày sau đó mỉm cười nhẹ nhàng: “Hôm nay em đẹp lắm.
15 CHƯƠNG 13. 1Xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự. Vừa bước xuống tôi liền bị choáng ngợp trước sự nguy nga lộng lẫy của nó, ý tôi nói là của cái cổng ấy.
16 CHƯƠNG 13. 2 “Oa, đẹp trai quá!” “Trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến nhường này sao?” “Trời ơi, nhìn kìa nhìn kìa, đôi mắt Câu Hồn Nhiếp Phách kia dường như đang nhìn về phía tớ…” “Đâu có, giống như là nhìn tớ hơn.
17 CHƯƠNG 14 Tôi không hề nghĩ là giọng nói của mình có thể run đến mức độ này, cảm giác như có một đợt máu nóng tràn lên mặt. Ngay lúc này, thanh âm mềm mại lại vang bên tai tôi: “Không sao, em có thể đứng trên chân tôi.
18 CHƯƠNG 15 Tôi đang ở trên thiên đường ư? Nếu không phải cớ chi trước mắt tôi toàn bộ đều là màu trắng. Cuộc đời tôi như vậy là chấm dứt? Thật ngắn ngủi, hu hu, tôi vẫn còn là một thiếu nữ, một thiếu nữ xinh đẹp chưa biết mùi đời, một mảnh tình yêu rách nát vắt vai cũng chưa có… Tôi gào khóc: “Chúa ơi, Ngài gọi con sớm như vậy sao?” “Hoàng Thuỳ Lâm, em gào thét cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi làm cho tôi càng thêm kinh hãi, bất chấp tất cả càng khóc dữ dội hơn.
19 CHƯƠNG 16 “Em muốn đi đâu?” Chân tôi vừa bước đến ngưỡng cửa liền khựng lại bởi một giọng nói lạnh như băng đá ngàn năm không tan. Trời đất quỷ thần ơi, sao hắn không đi học mà lại ngự ở đây lúc này? Tôi xoa xoa cái cổ chân đau nhức vì bước hụt, mặt mày nhăn nhúm: “Anh có thể hay không đừng như oan hồn xuất hiện bất ngờ?” “Em đi đâu?” Lục Chấn Phong bỏ qua thái độ của tôi lặp lại câu hỏi vừa rồi.
20 CHƯƠNG 17. 1 Thầy Vũ vui vẻ hỏi tôi, một chút cũng không rảnh để để ý tới Lục Chấn Phong đang bày ra một gương mặt thúi hoắc. “Em muốn ăn món ăn nào? Thái được không? Thầy biết một nhà hàng mới mở, ăn rất ngon.