1 Chap 1: Sét đánh trúng tình yêu của chúng ta rồi! Tiếng sáo vang vọng trong kinh thành. Thật kì lạ! Nơi đây lạnh lùng và thờ ờ nhưng nó lại mang vẻ thơ mộng của tâm hồn chủ nhân… Y thả hồn vào cơn gió mùa thu.
2 Chap2: Anh là trung tâm của sự rắc rối?Hướng ánh mắt của mình ra phía cửa xe đang được màn mưa gội rửa, Kiều Văn cứ cười khanh khách. Với một con người thích sự im lặng như Tử Hàn thì cô đã cố gắng nhẫn nhịn lắm nhưng chính anh lại làm cô tức giận.
3 Chap 3: Thay đổi!- Anh mặc bộ quần áo này vào đi xong rồi tôi đưa anh đi cắt tóc! – Tử Hàn ném vào Kiều Văn một bộ quần áo nam nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng nhưng đầy nam tính.
4 Chap 4: Chào mừng anh đến với thế giới này Tia nắng cuối cùng cũng lụi tàn sau một ngày mệt mỏi vừa mưa vừa nắng. Chiếc xe vẫn chạy bon bon trên một con đường đầy những cây phong đang ngà ngà sang màu đỏ.
5 Chap 5: Thật kì lạ! Nhưng có lẽ ta thích nàng!Tử Hàn từ từ mở đôi mắt của mình ra. Cô choáng váng nhìn cảnh vật xung quanh. Nhưng thứ đập vào mắt cô đầu tiên lại là bộ quần áo ở bể bơi.
6 Chap 6: Duyên sốCơn gió lạnh thổi làm Tử Hàn tỉnh giấc. Cô nằm trên chiếc giường công chúa của mình. Bước chân xuống giường, thứ đầu tiên chân cô chạm vào không phải là sàn gỗ lạnh quen thuộc mà là một làn nước, ngập đến cổ chân của cô.
7 Chap 7: Khó có thể yên bình- Anh!!! – Cô gái ấy lên tiếng gọi, tay gõ gõ vàng cửa kính – Em là Bảo Yến nè!- Bảo Yến nào? – Kiều Văn ngớ người, mặt anh đanh lại.
8 Chap 8: Chỉ cần yêu thôi đúng không?Tử Hàn ngủ quên cạnh anh, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Màn đêm buông xuống, với những đàn đom đóm đang sáng lập lòe chỗ này làm Tử Hàn thấy ấm lòng.
9 Chap 9: Bước chân của hạnh phúcHai tuần, Tử Hàn đã quen với sự xuất hiện hàng ngày của Kiều Văn. Một vị Thái Tử trẻ con đang ở ngay bên nàng. Chính vì là trẻ con nên anh luôn khiến cô phải lo lắng, khiến phải theo bước anh từng li từng chút.
10 Chap 10: Nụ cười của mặt trời!- Kiều Văn ơi! Anh biết đi xe đạp không? – Tử Hàn gọi lớn. - Xe đạp là cái gì vậy?- Thôi! – Tử Hàn xua tay – Trước khi đi chơi tôi sẽ dạy anh cách đi xe đạp.
11 Chap 11: Giờ thì thật sự chúng ta không thể cách xa- Nam Hoàng! Ngươi đứng lại! – Kiều Văn chạy theo cái bóng của Nam Hoàng. Gọi anh ta lại. Nam Hoàng khựng bước chân của mình, cho hai tay vào túi quần, nhếch mép cười:- Anh muốn gì?- Giải quyết dứt điểm! Ta yêu Tử Hàn và ngươi cũng vậy.
12 Chap 12: Giờ thì thật sự chúng ta không thể cách xa (tiếp)Đứng trước cửa nhà Nam Hoàng, Tử Hàn bất giác không muốn bấm chuông cửa. Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh.
13 Chap13: Ta xin lỗi! Mở mắt đi Tử Hàn…Khuôn mặt nhợt nhạt của Tử Hàn làm vết thương của Kiều Văn đau hơn bao giờ hết. Vị bác sĩ tiến đến gần anh:- Anh nên nghỉ ngơi đi.
14 Chap 14: Mở lời yêu…Cái trần nhà mờ mờ ảo ảo dần hiện ra trước mơ. Cô nhăn mặt, định đưa tay lên xoa đầu nhưng bàn tay siết chặt ấy lại ngăn cô lại. Cô bất giác bật mình dậy, định rút tay ra nhưng:- Ơ? – Ánh mắt Tử Hàn ngạc nhiên nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Kiều Văn đang nằm ngay cạnh mình.
15 Chap 15: Bước chân khỏi màu trắng!- Được xuất viện rồi!!! – Tử Hàn vươn vai, hét lên. Khuôn mặt cô rạng ngời hẳn lên. Kiều Văn thì ngược lại, khuôn mặt thì hẩm hiu, anh thở dài:- Sau 4 ngày bất tỉnh nhân sự thì nàng có vẻ cười nhiều hơn rồi đó!- Tôi sắp thuộc về anh mà anh không vui sao? – Tử Hàn quay lại, cười híp mắt khá đáng yêu.
16 Chap 16: Thật sự thuộc về nhau!Mở cửa tủ lạnh, Tử Hàn lấy ra chai nước. Nhìn đồng hồ điểm 3h sáng, cô vươn vai rồi ánh mắt ấy lạnh lùng nhìn vào căn phòng ngủ.
17 Chap 17: Không nhạt phai- Hôm nay trời đẹp chúng ta đi chụp ảnh cưới đi Kiều Văn!Tử Hàn nhí nhảnh vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Kiều Văn đang chăm chú nấu ăn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về cái cười của Tử Hàn:- Chụp ảnh cưới là làm gì vậy?- Để có những tấm ảnh đẹp chào mừng cho ngày thành thân của chúng ta.
18 Chap18: Lạc lối…- Kiều Văn…Khuôn mặt Tử Hàn đơ ra. Trước mặt cô là hình bóng của những người không quen. Phố xá tấp nập mà ánh mắt cô lướt qua không thấy được hình bóng quen thuộc.
19 Chap19: Nơi xa xôi…Bóng tối đang bao trùm nơi đây, một cảm giác lạnh thấu xương chạm vào da, vào thịt của Kiều Văn. Theo cái lạnh, y từ từ mở đôi mắt của mình.
20 Chap20: Cơ hội trùng phùng đang ở rất gầnTừng tia nắng chiếu vào đôi mắt đang say giấc của nàng, từng từng đánh thức cô dậy. Cái không khí nóng sộc lên mũi cô vô điều kiện.