1 Trước khi vào truyện Đôi khi tôi nằm mơ, những giấc mơ mùa hè với rất nhiều gió thổi qua cành dương liễu chạy dọc hàng rào ngôi trường thời trung học.
2 Hôm đó, bọn tôi mời hai cô giáo đi dạo. - Đi đâu hở các em? - Đi xuống cầu Hà Kiều chơi đi, cô! – Thọ quảng cáo. – Tối nay có trăng, ngồi trên cầu hóng gió thơ mộng lắm, cô!Cô Hiền và cô Mười năm đó mới ra trường, khoảng hai mươi, hăm mốt tuổi, chỉ lớn hơn tôi, Hòa, Sơn năm, sáu tuổi và lớn hơn thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chừng ba, bốn tuổi, vẫn còn ham chơi.
3 Bọn tôi không rủ cô Hiền và cô Mười xuống cầu Hà Kiều ngồi hóng mát nữa nhưng hằng tuần vẫn kéo nhau lên tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường thăm hai cô. Có lẽ nhờ vậy tôi luôn được cô Hiền cho điểm ỗi khi dò bài, dù suốt một năm học tôi chỉ thuộc mỗi một bài đầu tiên nói về lá và rễ cây.
4 Thi sĩ Cỏ Phong Sương chưa kịp nghĩ ra những vần thơ để làm hòa với Thỏ Con đã tới lượt thi sĩ Hận Thế Nhân gây chuyện với nàng thơ của nó. Trong bốn nàng thơ của bọn tôi, nhà của Xí Muội ở xa nhất.
5 Bóng đêm thả xuống từng mảng lớn, mỗi lúc một dày và cùng với nó khí lạnh kéo về trùm kín lâu đài. Giờ này, nhà vua hoàng hậu công chúa và hoàng tử đã thiêm thiếp giấc nồng trong những căn phòng lộng lẫy và ấm áp.
6 Tôi có thích con gái không? Nói trắng ra, tôi có thích Thỏ Con không? Nhiều lúc tôi vẫn tự đặt cho tôi câu hỏi này. Và trong phần lớn các trường hợp, sau khi xoay chuyển ý nghĩ theo đủ các hướng, tôi kết luận là tôi có thích nó.
7 Xí Muội từ khi đóng vai Mã Phú, lập tức được ái mộ cuồng nhiệt. Mặc dù khi tụi bạn trong lớp hỏi Mã Phú có phải là nó không, bao giờ nó cũng cười cười nói không phải.
8 Đó là kết quả. Còn sau đây là hậu quả: Ngôi nhà vắng vẻ, tĩnh mịch của con nhỏ Xí Muội ở tuốt trên miệt Vinh Huy xa xôi hẻo lánh bây giờ không một cuối tuần nào yên.
9 Mẫu mực trong tình cảm chưa chắc đã là mẫu mực trong học tập. Kết quả thi học kỳ hai, và tính chung cả năm, thằng Thọ xếp dưới tôi, Hòa, Sơn, chỉ trên mỗi thằng Lợi.
10 Ngần ngừ một lát, Sơn quay xe, đạp máy, chở tôi về. Nhà này chắc là thằng Lợi nhưng nó không có nhà, tụi tôi cũng chẳng cố vào làm gì. Sơn vừa lái xe tránh mấy gốc cây cụt ven đường vừa càm ràm: - Bữa nay xui quá mày! - Ờ.
11 Sáng hôm sau, y hẹn, Lợi đem đoạn kết truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua lên lớp. - Truyện này chỉ kết thúc tạm thời thôi – Lợi nói khi chĩa xấp giấy ra trước mặt Xí Muội.
12 Khi nói như vậy chắc Thọ đang hối hận về việc nó đã giải thích bức “mật mã” cô Hiền gửi gắm trong sổ học bạ của tôi. Chắc nó đang thầm chửi nó ngu (hi vọng là vậy, vì trước nay chỉ toàn thấy nó mắng người khác ngu!).
13 Hóa ra thằng Lợi không có dây mơ rể má gì với ba nhỏ Duyên thật. Ba nhỏ Duyên chỉ là bạn hàng với ba mẹ Lợi, ông chỉ là người đi thu mua vàng (sự thực ông cũng chỉ là người trung gian được người ta thuê mướn), nhờ vậy ông qua lại với gia đình nó khá thường xuyên.
14 Lợi không tham gia công việc đóng xếp đặc san, với bọn tôi được nhưng nó hứa khi bọn tôi đi bán báo ở các trường trong thành phố, nó nhất định sẽ đi cùng và khi Lợi nói như vậy bọn tôi tin ngay vì đứa nào cũng nhận thấy thiện chí của nó toát ra không chỉ trong giọng nói mà cả trong vẻ mặt rất quyết tâm của nó.
15 Nhỏ Duyên bắt kịp bọn tôi khi cả bọn vừa đi đến cuối hành lang và chuẩn bị băng ngang sân để ra bãi gửi xe. Không đứa nào nghĩ nhỏ Duyên sẽ đuổi theo nên cả bọn giật thót người khi nghe tiếng gọi bất thần vọng tới từ sau lưng: - Các anh ơi! Thoạt đầu bọn tôi cũng không tin đó là tiếng gọi của nhỏ Duyên vì ba tiếng “Các anh ơi” dịu dàng kia có vẻ như không phải phát ra từ đôi môi quen thuộc phát những từ chát chúa.
16 - Chết cái đầu mày! Hòa ngẩng phắt lên, giọng nổi khùng. Hóa ra nó vẫn còn hơi sức. Nhưng khi nó quắc mắt lên với tôi, tôi vẫn thấy đôi mắt nó đang ầng ậng nước.