1 Chap 1: Nỗi nhục của Hoàng Gia -Emi, Ryan cả hai hôm nay chính thức trở thành Pháp sinh, cố gắng nhé! – Mẹ tôi mỉm cười trìu mến. -Con biết rồi! – Anh tôi đáp cộc lốc rồi ra ngoài.
2 Chap 2: “Quỳ xuống cho ta!” Vì không thể bay nên tôi đã nghe lời mẹ sống ở kí túc xá của trường. Mẹ tôi đúng là hiểu tôi hơn ai hết, bà chọn cho tôi một căn phòng nằm ở một nơi yên tĩnh, xung quanh có nhiều cây cối vây quanh.
3 Chap 3: Niềm kiêu hãnh của Kị pháp. Không biết mắt trong người khác tôi là người thế nào nhưng theo nhận định của riêng tôi thì tôi là một kẻ hướng nội.
4 Vì bị tên khốn không quen biết đó chọc tức nên bây giờ dù cố thế nào tôi cũng không thể tập trung gặm sách được nên đành hậm hực về phòng nghiên cứu “ma trận”.
5 Chap 4: Số mệnh Trời hôm nay mát mẻ, có nhiều mây và nhiều gió. Có thể nói đây là thời tiết mà tôi thích nhất thế nhưng khoé mắt tôi lại giật giật. Linh cảm cho hay, hôm nay tôi sẽ gặp xui xẻo.
6 Chap 5: Ngẫu nhiên hay định mệnh? Vì nghe lời anh hai tôi quyết tâm tránh mặt tên điên đó bằng mọi giá. Vốn dĩ anh không nhắc thì tôi cũng đã có kế hoạch cả rồi, bây giờ khi bị cái suy nghĩ tên đó mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đấy thì tôi càng quyết tâm hơn.
7 Chap 6: Sa ngã Cái nắng vàng in trên từng chiếc lá, nhành hoa là điềm báo mùa hạ đã đến. Mới thế thôi mà tôi đã nhập học được một tháng rồi và điều khiến tôi cảm thấy đau đầu nhất chính là bài kiểm tra đang tới ngày một ngày.
8 Chap 7: Acceptance is power (Chấp nhận là sức mạnh) Sau vài tiếng chật vật để tìm đường về, tôi cuối cùng cũng có thể thả người xuống cái giường quen thuộc.
9 Chap 8: Tình tay ba Sau đêm hôm ấy, cuộc sống của tôi lại quay trở về quỹ đạo bao đầu. Tôi vẫn là một kẻ khuyết tật, một con bé chẳng làm nên tích sự gì nhưng cuộc sống của tôi đã không còn nhàm chán như trước nữa bởi vì Raito luôn khuấy động nó thay cho những bài nhạc rock chói tai.
10 Chap 9: Máu Trong khi các Pháp sinh đang cố mà luyện tập để chờ ngày kiểm tra thì tôi lại bị phân tâm bởi một việc đang cố chối bỏ. Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã phát điên đến mức tôi chẳng còn tập trung được vào việc gì.
11 Chap 10: Phong ấn Tối, rất tối. Tôi đang ở một nơi hoàn toàn không có ánh sáng. Tôi tự hỏi mình đã chết chưa và đây là đâu. Nhưng mà không ai giải đáp giùm tôi câu hỏi ấy.
12 Chap 11: Hibiki no shirabe Sau khi để cho tôi tĩnh tâm hoàn toàn. Mẹ và người thân bắt đầu vào thăm hỏi tôi. Xem nào, người nhà thì không nói nhưng mà các cô nàng Quận chúa và các vị Vương tử ở đâu ra một hàng dài thế này? Nhìn cái bản mặt của họ, tôi thà ở một mình, không cần ai thăm hỏi còn tốt hơn.
13 Chap 12: Tôi sẽ chờ Hạnh phúc là gì? Tôi chẳng rõ. Định nghĩa về hạnh phúc cũng có vô số như định nghĩa về tình yêu vậy, hiển nhiên không có định nghĩa nào chính xác 100%.
14 Chap 13: Cảm giác đó gọi là… đau Anh hai nhìn tôi chăm chú. Đôi đồng tử máu hổ phách như xoáy lấy tâm can tôi. Rõ ràng anh đang khó chịu. Một lúc sau, anh hỏi: - Có phải bây giờ vẫn khó chịu? Tôi gật đầu.
15 Chap 14: “Đồng cam cộng khổ” Thời gian thoăn thoắt trôi đi, mùa lá đỏ đến và đi vội vã. Trời đã bắt đầu lạnh, mùa đông đã đến rồi. Đông đến, tuyết rơi và chắc chắn giáng sinh sẽ được tổ chức kèm hai cuộc thi Kendo và Miko – mai của trường.
16 Chap 15: Giáng sinh trong cay đắng Một tiếng trôi qua nhanh chóng. Cô bạn thân với bộ váy màu trắng đã sớm thay đồ để có thể đường đường chính chính trở thành nữ pháp sư múa điệu múa thần linh.
17 Chap 16: Gặp lại Ime Tôi đã ngủ và mơ. Một giấc mơ khủng khiếp. Trong giấc mơ đó, tôi đã gặp lại Emi và… cánh cửa sức mạnh. Nhưng mà lần này, khung cảnh thay đổi rất nhiều so với lần trước.
18 Chap 17: Shishigami Quá hoảng loạn, tôi chạy vụt ra khỏi phòng, như một kẻ điên xông thẳng vào rừng, mặc kệ bóng đêm, tuyết rơi hay gió rít. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, chạy cho đến khi kiệt sức rồi khuỵu xuống nền tuyết lạnh, đổ gục trước một cây cổ thụ to lớn đã rụng lá.
19 Chap 18: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng Đã là một tuần trôi qua kể từ cái đêm khó quên ấy. Đêm ấy, tôi đã làm hại người bạn thân.
20 Chap 19: Người đó không phải là một shishigami Kì nghỉ đông đã hết. Ngôi trường cô quạnh trong màn tuyết lại bắt đầu tấp nập trở lại. Pháp sinh nào cũng nhận được một món quà từ gia đình trong kì nghỉ đông và không ngừng kể về nó một cách hào hứng.