1 Hắn là người đẹp trai, giàu có, giỏi giang,lại còn là thiếu gia sắp thừa hưởng tập đoàn lớn của Lâm Gia, bản tính nóng vội, kiêu ngạo khó bỏ
Nó lại là người bướng bỉnh, nhưng được cái dễ thương với làn da trắng muốt, bình tĩnh trong mọi truyện, xử lý rất lẹ, nhưng trong chuyện tình cảm thì ko
Hai người hoàn toàn xa lại được ông trời cho gặp nhau để rồi thành oan gia, hắn thì hẹn hò chán rồi thì đá văng,nó thì muốn tìm một tình yêu thật sự.
2 - cuộc gặp gỡ định mệnh -
- được rồi tớ tới liền- nó cầm cái điện thoại trên tay chạy bay ra khỏi nhà
Mái tóc màu vàng nâu xoăn nhẹ đuôi được nó xõa ra ngang lưng,mặt được thêm chút kem phấn ,áo roptop thêm cái quần bó sát người tạo thành đường công khiêu gợi và đôi giày vans cổ cao.
3 - Tiểu thư Tiêu Hàm-
- đi lẹ vậy, ngốc- hắn đi lại phía nó
- tên biến thái- nó bước nhanh hơn
- Tụi này về trước - hai con kia đồng thanh rồi đi một mạch
- hai đứa này- nó mở to mắt
- cô thật rất thú vị đó- khóe môi hắn nhếch lên, kéo tay nó gần lại mình, vươn ra ôm lấy môt bên hông
- buô.
4 - Hắc Công Tử -
Ngày hôm sau,tại phi trường. . .
- ềi, đi rồi dìa sớm nha mấy gái- Lập hân
- hừm, khoảng tụi bây được làm giám đốc ông ty tụi tao sẽ dìa- lưu vy cười cười
- xì- lập hân
- hì, đi đừng về, về lại đi mệt lắm- nó phẩy tay
- à, tao đảm bảo.
5 So sory mọi người a >. < *="" cúi="" đầu="">
Thật ra mình ko mún trễ lịch up đâu mà tại bận thui, thành thật mong mấy bạn thông cảm nhá * chớp chớp*
------
- Quá khứ của Diệp Ân.
6 - Làm phiền-
Sau khi bị vài người vệ sĩ mời ra, cuối cùng nó cũng bước ra khỏi cánh cửa đó, trở lại bàn ngồi mặt nó bơ phờ, dường như mọi chuyện của quâ khứ đang ùa về trong đầu nó
- Diệp Ân- nhỏ lo lắng lây người nó
- sao- nó không nhìn, chỉ là ánh mắt vẫn hướng về phía căn phòng trên cao
- cậu bị sao vậy, sao lại ra như vậy.
7 - điều kiện
- lại đi lâu quá trời- nhỏ nhìn ra cửa sổ
-. . . .
- sao vậy
- thật ra thì cái tên biến thái đó có bao nhiêu bạn gái vậy- nó giơ tay ra đếm
-.
8 - Bạch Uyển -
"vâỵ được rồi, để tạ lỗi với cô xem như hôm nay tôi nấu đồ ăn vậy"
Vốn định đưa nó đến đây để coi nó nấu thế mà, không biết hắn có sai lầm không nhỉ?
Hắn thở dài rồi đi xuống bếp, mang tạp dề vào rồi bắt đầu trổ tài, sau một hồi loay hoay trong bếp cuối cùng, mùi thức ăn cũng bắt đầu lan toả, nó cuốn từ từ theo gió đi đến cái mủi của nó
- mùi gì thơm quá ta- nó ngửi ngửi
- nè tôi làm đồ ăn xong rồi mau vào ăn đi- hắn đứng ở cửa sổ gọi vọng ra
-tên biến thái anh định lừa tôi sao, tôi vào rồi anh sẽ lại chọc ghẹo và đánh tôi
- được rồi, nếu cô ngốc nhà cô đã không muốn ăn, tôi sẽ vào ăn hết trước đây
Nói rồi hắn quay lại vào trong nhà ngồi xuống bàn, còn vè phần nó, đói thật đấy nhưng mà cũng phải giữ gìn tự trọng chứ, không lẽ đang giận hắn mà lại chạy vào vì đồ ăn thì kì quá
hắn ngồi mãi ở bàn đợi thế mà vẫn chưa thấy nó vào, tự nhủ
" được thôi nhất quyết không vào chứ gì, cô ngốc cứng đầu, 5.
9 - Thích -
Reng reng
tiếng điện thoại vẫn reng liên tục, không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ ngắt. . .
nó bực dọc, ngồi dậy vươn tay lấy cái điện thoại đang để trên bàn
-alo
-cô làm gì lại cúp máy- giọng đầu dây bên kia khá giận dữ, quát
-tôi hỏi anh là ai lại ko trả lời, giờ lại còn quát tôi
-.
10 - Ngày gặp lại -
Thà là anh đừng đến. .
Nếu đã đến hãy mau về đi. . . Em đau lắm!!!
Giờ ra về. . .
- Ân- nhỏ quay qua nhìn nó ái ngại
- hả- nó ngạc nhiên, tay cất tập vào cặp, mắt hướng qua nhìn nhỏ
- ê ngốc, ra đây nói chuyện với tôi chút- hắn kéo tay nó ra ngoài hành lang không cần câu trả lời của nó
- gì nữa đây, anh cứ thích lợi dụng nắm tay người khác nhỉ- nó khó chịu
- bạn cô thích tôi phải ko- hắn nói thẳng, nhếch mép
- gì, ảo tưởng vừa thôi- nó khó chịu giật phắt tay ra
- hừm.
11 - Người bạn mới đến -
Thật sự những lời hắn nói làm nó cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là vì liên quan đến đứa bạn thân của nó, sao hắn lại dám cua bạn nó, người cua bạn nó nhất định không được là hắn
-----
ngày hôm sau tại lớp.
12 - Giận -
- Anh huy- một bạn girl chạy đến, trông mặt khá hoảng, giữ lấy một tay hắn
- cô làm gì vậy- hắn nhìu mày, tỏ vẻ khó chịu
- Hàm. . . Tiêu Hàm đòi tự vẫn- nhỏ nói
- gì.
13 Chap12: bỏ đi
Cạch
Hắn kéo ghế ngồi xuống bàn, phía sau là Thành với Nhỏ thì đang ngồi nói chuyện rôm rả
Cạch
Nó cũng đi lại ghế, ngồi xuống, mặt nó giờ đã trở lại bình thường
- đỡ hơn chưa- Lập Hân chồm người lên hỏi nó
- ừm.
14 - Tiệc Khiêu Vũ -
Nó cúi đầu xuống nhìn mũi giày, ánh mắt thoáng chút buồn, nhẹ mỉm cười
- Anh có thể đến nếu rảnh mà- nó quay lại nhìn anh
Dương Hạo thoáng vui mừng, đi nhẹ lại ôm chầm lấy nó làm nó có hơi giật mình, nhẹ khéo lách người ra
- giờ em bận đi mua đồ rồi, anh về đi mai rảnh có thể đến- nó nói rồi chạy đi
- ừm- anh nhếch môi nhìn theo bóng lưng nó
----
Ngày hơm sau.
15 - Lời tỏ tình -
- Đã hết sợ chưa-. . .
- hoàn toàn. . - nó giật mình quay lại nhìn phía người vừa nói, đây không phải giọng của hắn, chất giọng nhẹ như mây này chỉ là của.
16 - Đại ca. . . Em yêu anh!!! -
6 giờ sáng
- mẹ con đi học- nó
- con bé này, sao hôm nay dậy đi sớm vậy
- con. . .
- thôi vậy là tốt, đi học đi
- con đi nha- nó chạy ra mở cửa
- chào
- tới sớm vậy- nó
- ừ- mặt lạnh
- bỏ khuôn mặt đó ngay cho tôi- nó khó chịu
- rồi rồi- hắn cười nhẹ, mở cửa xe
- cảm ơn - nó
- chào cô chủ- một người ngồi trên chiếc xe ghế tài xế
- ể.
17 Và theo ý kiến của mọi người tada :**
Chap mới đã được ra mắt :) mog mn sẽ ủng hộ hết mình
------
- tin dữ :))-
10g
Về đến nhà, nó chạy bay lên phòng, khuôn mặt vẫn ửng đỏ, nhớ lại chuyện lúc nãy là nó lại muốn lật tung mọi thứ.
18 - Quà kỉ niệm -
Phòng nó có màu xanh lam, xung quanh bài trí rất gọn và đẹp mắt, nhìn là mê ngay ấy chứ
- anh ra ngoài mua chút đồ ăn, ở lại mà xếp đồ của mình đi- hắn để đồ lên thành từng đống ở ngay cửa, quay lưng đi xuống
- biết rồi biết rồi- nó ngồi xuống giường, cấn phải cái gì ấy nhỉ?! Nó đưa tay xuống dưới mền, là một cây kẹp, một cây kẹp màu xanh nhạt, có hình hai em bé
Đưa lên nhìn một chút, có gì đó ùa về với nó, mọi thứ rất hỗn loạn, một cậu bé chạy đến bên nó rồi cả hai cùng đến đâu đó như là ở công viên, rồi sau đó nó và cậu bé kia đi ra phía đường bên ngoài, một người đàn ông đi đến và rồi.
19 - là của Tiêu liên, chị Tiêu Hàm
- Tiêu Liên sao!?!
- ừm. . - hắn cúi mặt xuống, trên tay cầm cây kẹp , ánh mắt mang chút u buồn gì đó
- cô ấy?! Là bạn của anh sao?!- nó khó chịu, nó hằn hộc, nó bực vì cái gương mặt đó của hắn, tại sao lại phải buồn vì một cô gái khác chứ, cô ta đặc biệt đến vậy à?! Còn hơn cả nó nữa sao?!
- là bạn thưở nhỏ thôi!!- hắn cười buồn, lắc đầu, vuốt nhẹ chiếc kẹp
- tại sao anh lại có gương mặt đó chứ?!- nó tức giận, đứng dậy đi ra đóng mạnh cửa.
20 - Sự thật chết người-
- nhớ?! Nhớ lại trông khi cậu đẫ có Ân rồi sao?! Không những nói yêu cô ấy nhiều như vậy chẳng lẽ vẫn còn muốn nhớ đến Liên?!- Phong gằng giọng, từng chữ trong miệng anh nói ra cứ như từng vết dao cứa ngang tim hắn
- tôi không cố ý
- nghe sao nhẹ nhàng quá, không cố ý là xong sao?!
- hai người đừng như vậy chứ
Tiếng nói từ phía cầu thang vọng lên, sau đó Tiêu Hàm đứng ở cửa, trên tay cầm một hộp đồ ăn
- sao lại ở đây?!- Phong nhíu mày
- em đến đây làm gì?!- hắn cũng khó hiểu
- thì chẳng phải "cô ấy" đang bệnh sao?!
Cả hai không hẹn, phong và hắn cùng nhìn vào đồng hồ, cùng nhìn nhau rồi đồng thanh
- Lúc 2 giờ sáng sao?!
- hai người là đàn ông hay phụ nữ mà hỏi nhiều chuyện đến thế chứ- nhỏ đi lại để hộp đồ ăn ở phía bàn- biết là sớm thế sao còn cãi nhau mà chẳng để người ta nghỉ ngơi như vậy?!
- không cần quản- phong nói rồi quay đi ra ngoài, trên mặt nửa cười nửa không
- cũng hay thật, ra ngoài cho cô ấy nghỉ thôi
Nói rồi hắn cùng Hàm đi ra ngoài, chỉ còn nó ở phòng, một giọt nước rơi xuống, làm ướn ướt chiếc gối.