1 Chương I: GIỚI THIỆU Trong suốt mười sáu năm qua , cái mà Trần Kim Thư này ghét nhất chính là TRỄ HỌC. Vì sao ư? Đơn giản thôi , lí do kia kìa. Tôi vừa lảm nhảm vừa chỉ tay về phía khuôn mặt “hiền từ” của thầy Nhân , người thầy giám thị “đáng yêu” đang ngự trị sâu thẳm trong trái tim tôi.
2 Chương II : QUÁ KHỨ BẤT HẠNH >_ Trần Kim Thư tôi đây, cái tôi ghét thứ 2 trong suốt mười sáu năm qua , chính là Trai Đẹp. Ầy , còn nhớ ngày xưa …( Năm tôi học lớp 2 ) Giờ ra chơi ,sân trường nhộn nhịp , các thiên thần bé nhỏ đổ ào ra sân.
3 (Vì một số lí do nên kể từ chương 3, mình xin chuyển ngôi kể từ ngôi số một sang ngôi số 3 {tức là thay vì người dẫn chuyện này là Kim Thư thì người dẫn chuyện bây giờ là tác giả} Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ cho truyện của mình J )Chương III : Đại hội thể thao Trong trường nó hôm nay rất nhộn nhịp.
4 Chương 4 : What the hell?-“ Đại hội thể thao lần thứ 14 của trường Thượng Hiền chúng ta chính thức…. được… BẮT ĐẦU!” –Tiếng hú của người dẫn chương trình vang vọng báo hiệu cho học sinh trường Thượng Hiền biết, trận chiến đã bắt đầu.
5 Chương V: THỰC SỰ PHẢI LẤY CHỒNG? - GẶP LẠI KẺ GÀN DỞ******8 tiếng trôi qua. Tại Trần gia******-“Con không lấy, tuyệt đối không lấy mà. ”-Nó sau khi trải qua một chuyến máy bay, liền bị đem về nhà đối mặt với baba và mama của nó.
6 Chương VI : XIN CHÀO, VỢ CỦA TÔI “Tại sao mình lại phải kết hôn với một kẻ điên, tại sao???”-Nó quằn quại trong nhà vệ sinh, thật muốn tự tay mà bóp chết hắn đi cho rồi.
7 -"Đây là nhà tôi sau này sao?"Nó ngước mặt nhìn cánh cổng bự chảng cao ngất ngưởng trước mặt, bên trong là cả một căn biệt thự màu trắng bạc và nó phải cao hơn 10m.
8 Chương VIII : XÁC ĐỊNH TÌNH CẢM Theo các bạn thì một người rửa chén bát dành cho hai người ăn thì mất khoảng bao nhiêu thời gian?Một người nhanh nhẹn trả lời: 5 phútMôt người chậm chạp trả lời: 20 phút…Bạch Kim Hoàng nhìn đồng hồ đeo tay của mình: Ưm, hình như là đã 2 giờ đồng hồ trôi qua.
9 Chương IX : Sau một hồi im lặng, nó lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh: -“Sao cái ghế sofa này lại ở đây. ”Nó nhớ không lầm thì~~8h tối hôm qua~~Nó nằm trải dài trên ghế sofa, tay trái cầm bim bim, tay phải cấm điều khiển tivi, lơ đễnh chuyển kênh.
10 Chương X: TAI NẠN TRÊN MÁY BAY Máy bay hạ cánh tại một nơi hẻo lánh. Lúc này thì đã khoảng 8 giờ tối tại Việt Nam. Cách nơi máy bay hạ cánh không xa có sẵn một chiếc xe Koenigsegg Trevita, một loại xe rất đắt tiền và được mệnh danh là "thần mặt trời của thế giới siêu xe" đậu sẵn.
11 Chương XI : Sáng nay, nó tỉnh giấc sớm! Chuyện được coi là bình thường đối với tất cả mọi người nhưng với nó lại là một chuyện vô cùng bất bình thường.
12 Chương XII: Nó ngồi yên vị trong lớp học. Vuốt mái mình cho thẳng lại, nó mệt mỏi đặt cặp lên bàn và gục đầu. Vẫn còn là giờ truy bài, tiếng các bạn học xì xầm làm nó không ngủ được, chỉ có thể nhắm hờ mắt.
13 Chương XIII: VỀ NHÀ HẮN Ở Màn đêm đã phủ xuống thành phố Hồ Chí Minh từ lâu. Đêm-nó không thích. Nó thích những nơi có ánh sáng chan hòa, yên bình hay nhộn nhịp, nó đều thích cả.
14 Chương XIV: Phần một: Thân phận của Thiên Phần hai: Con nhỏ quậy phá này là vợ hắn… (Phần 1) Đúng vậy. Thiên là em họ của hắn, việc này đến nó cũng không biết.
15 Chương XV: ĐI CHƠI VỚI TRƯỜNG_CÓ HẮN THEO??? -“Nhanh lên!” Cứ cách vài phút nó lại hối thúc. Hết nhìn đồng hồ rồi ôm đầu than thở, trách móc hắn tại sao lại chạy quá chậm.
16 Chương XVI: Thường thường, nó không có được trời thương. Nó thật thà ngồi kể lể. Như việc nó ghét trai đẹp, trời liền vừa khéo ban cho ba người đẹp đến động lòng người tới bên cạnh “dụ dỗ” nó.
17 Chương 17: Mười một giờ đêm~ Nó khó chịu động đậy người, mồ hôi chảy ướt hết cả lưng. Đừng ai nghĩ Vũng Tàu có gió thì mát nhé, lầm cả rồi đấy. Gió thổi thì thổi, nhưng không hiểu sao thổi qua rồi thì người cứ cảm thấy dinh dính rất khó chịu, vì vậy mà nó đóng cửa sổ để ngủ, mặc cho trong phòng…không có quạt.
18 Chương 18: Nó ngớ người ra, không hiểu tại sao Quân lại bảo nó tiêu rồi. Thật ra thì nó là người có suy nghĩ ngây thơ lắm. Các bạn chắc hẳn đều biết đến câu nói: Ai làm người nấy chịu.
19 Chương 19 Nó về phòng rồi vẫn không sao ngủ được, đành cầm điện thoại lên nghịch. Cũng đã gần hai giờ sáng, nó mở trang mạng xã hội (Facebook) lên lướt lướt xem có tin tức gì không.
20 Chương 20: Do không có bệnh tình nghiêm trọng, hắn lái xe đưa nó về nhà. Cả đoạn đường dài, nó một tiếng cũng không nói, vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ mặc kệ ai đó tự độc thoại những câu như: -“Hình như trời hôm nay không có sao…” -“Phía trước có quán nước uống rất được, em có muốn thử?” -“Có lẽ bác sĩ lầm rồi, không phải em không có bệnh.