1 ững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen.
2 Vâng, em vừa về đến nhà. - Em ở lại đó lâu không? Em biết đấy, bà nội và mẹ anh muốn em đến đón giáng sinh cùng. - Em không biết. Em đến thay Beg mà. Ít nhất cũng phải đợi đến khi Beg bình phục hẳn.
3 Thằng đệ dạ ran rồi chạy lại phía cô đang ngồi nói chuyện với gã đứng quầy. Nhưng chỉ 2 phút sau cô vội vã rời khỏi quán làm hắn cảm giác như vừa bước hẫng.
4 Tiếng nói thình lình cất lên trong bóng tối làm cả lũ đàn em và hắn phải giật mình. Giọng nói ấy vừa đủ lạnh khiến người ta phải rùng mình. Nó trong suốt như pha lê, nhẹ như gió thoảng.
5 Hừm. - Đại ca, con ranh này để em xử lý. - Hừm. Hắn vẫn một mực chìm trong nỗi đau của riêng mình hắn. Rồi sực tỉnh, hắn khoát tay: - Được rồi, cô thắng.
6 Xe nào ạ?- Quân Anh thoáng ngạc nhiên, cô tưởng cô đã thống nhất là sẽ tự đi xe đạp đến trường. - Cậu KyO lo rằng vết thương cũ của cô chưa khỏi hẳn nên đã mua một chiếc xe cho cô.
7 Thiên Sơn Hải đặt tập vở lên bàn, tìm cuốn vở ghi môn học đầu tiên của hôm nay nhưng tâm trí cậu rõ ràng ở một chỗ khác. Sáng nay, khi bước ra đến cổng, cậu đã thấy người hàng xóm mới chuyển đến ngôi nhà đối diện cách đây hai ngày.
8 Uhm…- Cái tin mà Thảo Vy mang đến quá nhạt nhẽo đến nỗi Hải chỉ biết “uhm” nhẹ và chúi đầu vào quyển sách. - Cái quan trọng là sáng nay nó đến trường với 1 con Audi mui trần.
9 Ừ…- Quân Anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Oanh. - Bạn thấy không khí lớp mình vui chứ? - À, ừm. - Thoải mái chứ? - Cũng không đến nỗi. - Quân Anh nhún vai.
10 Chẳng ai biết nên cười hay nên mếu trong trường hợp này. Không một ai có thể tưởng tượng nổi sự việc xảy ra theo chiều hướng thú vị như thế. - À…- Kiều Oanh đỏ mặt nói tiếp- Nếu bạn thấy hứng thú với nó thì có lẽ món quà thứ hai có lẽ còn hấp dẫn hơn.
11 Cả không gian lớp học như lắng lại sau câu nói đó. Rồi đột nhiên, một giọng cười to đầy sảng khoái phá vỡ cái yên ắng đó. Người bật ra tràng cười đầy châm biếm ấy chính là Trọng.
12 Đáng lẽ chuyện đó tiểu thư cứ để tôi. Cô mới về đây làm sao biết đường đi lối lại. - Bác cũng đâu có ở đây 15 năm nay đâu- Quân Anh cười. - Bác còn lo cho cháu thế à? Bác quên bấy lâu nay cháu sống thế nào và làm những gì sao? - Có mấy câu tôi muốn hỏi tiểu thư.
13 Không. Em sẽ theo chồng em. - Vị nữ chủ nhân cắn vào môi đến bật máu để nén cơn nấc. - Nếu không thấy em, chúng sẽ vẫn không buông tha đâu. Anh hãy mang hai đứa nhỏ đi thật xa, nuôi chúng khôn lớn.
14 Anh không nuôi nổi cả hai đứa đâu. Hãy giao một đứa cho bọn em. - Hai anh em chúng nó cần ở bên nhau. - Rồi sẽ gặp lại thôi mà. Giao một đứa cho em. - Tuyên kiên quyết.
15 Tiếng cười khanh khách của đứa trẻ làm người đàn ông ngoại quốc phải chăm chú nhìn mà quên cả đáp lại người bán hàng. - Con gái anh xinh quá!- Ông khẽ cười.
16 Tôi cảm thấy tôi và nó rất có duyên với nhau. Anh có thể ở cùng chúng tôi mà. Tuần sau tôi về lại Mỹ, tôi muốn hai người đi cùng với tôi. Anh và nó sẽ có cuộc sống đầy đủ.
17 Bọn mình cùng lớp mà…- Hải định sửa lời cô. - Cả lớp gọi các anh như thế nên em cũng gọi theo. Tên anh là gì nhỉ? - Mình tên Hải. - À, phải rồi. Thôi gặp lại anh trên lớp sau nhé! Từ trong nhà, quản gia Lý Lâm đã trông thấy cuộc nói chuyện ngắn ấy của hai người, nên khi Quân Anh vừa ngồi vào bàn ăn, ông đã hỏi ngay : - Cô thấy cậu ấy thế nào ? - Con ngoan trò giỏi.
18 Quân Anh nhìn cả bọn và hoàn toàn không rõ mục đích của mấy cô nàng lắm chiêu này là gì. Cô nhìn đồng hồ, chép miệng : - Các chị có 10 phút để nói. Sau 10 phút nữa tôi sẽ đi.
19 Có tiếng nấc khe khẽ. - Khóc à ?- Trọng nhếch mép- Khi tụi mày đẩy người ta xuống tụi mày cười vui lắm mà… Hai. Biết tính Trọng nên chẳng cần cậu đếm đến câu thứ ba, cả bọn đã nhào xuống và khóc òa.
20 Ranh con…- Tên vừa bị Duy Hiếu đánh ngã gầm lên. - Mày định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tao à? Để hôm nay tao ày biết thế nào là anh hùng nhé! Nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu ra, hắn xông vào Hiếu.