1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tưởng Bách Liệt từ trên xe taxi bước xuống, anh ta nghe thấy trong radio đang phát một tiết mục, người chủ trì kia dùng một loại âm thanh dịu dàng hiếm thấy của giọng đàn ông mà nói: “Chào buổi tối các vị thính giả, bây giờ là mười giờ đêm, chúng ta hãy cùng nhau xem tuần vừa qua địa cầu đã xảy ra những chuyện kỳ diệu gì…”
Anh ta mỉm cười, tại tinh cầu cô đơn này, chuyện kỳ diệu đang không ngừng biến hoá mỗi ngày trên mặt đất.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Bách Liệt mở to mắt, cố gắng đè nén xung động muốn vươn tay ngoáy lỗ tai, anh ta nói: “Vì sao cô nói như vậy?”
“Bởi vì tôi…biết rõ người kia không yêu tôi, nhưng vẫn muốn lên giường với anh ấy.
3
Lúc từ quán bar đi ra, Tử Mặc đi đằng trước, Hạng Phong và Hạng Tự theo phía sau.
“Trò đùa dai của anh thật ấu trĩ. ” Hạng Tự nhịn không được lén nói với Hạng Phong.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Tự đánh thức bởi tiếng mưa rơi, cơ thể vốn khó chịu dần dần thoải mái, anh ta hơi mở mắt ra, sững sờ một hồi mới sực nhớ mình đang ở trong phòng của “Sư tử”.
5
“Wow, đẹp quá. ” Chiều thứ sáu sau khi kết thúc công việc, lúc Tử Mặc lấy ra chiếc váy từ trong hộp, Cố Quân Nghi cũng không khỏi cảm thán.
Tử Mặc nghĩ đến Hạng Tự, cô không được tự nhiên ho vài tiếng, mặt hơi đỏ lên.
6 Trưa hôm nay, Tử Mặc rốt cuộc mệt mỏi đi vào giấc ngủ sau khi ở chỗ Tưởng Bách Liệt kể lể cả buổi sáng, cô nằm mơ một giấc mộng, mơ thấy mình đang đi trên con đường đá phủ đầy rêu xanh, có một người đứng cách đó không xa, mặc áo sơ mi trắng, dưới làn gió hiu hiu ngay cả bóng dáng cũng bồng bềnh.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Mặc mở mắt ra, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã không còn, chỉ nghe thấy tiếng kêu của ve sầu và ếch nhái, cô chợt có phần không xác định rốt cuộc mình đang ở đâu, bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có vài ngôi sao nhấp nháy, ánh đèn lu mờ trong dòng sông ngoài cửa sổ, mọi thứ đều rất tĩnh lặng.
8
“Cô Thi Tử Mặc?” Buổi sáng ngày thứ ba tại Ô Trấn, Tử Mặc nhận được điện thoại của ông chủ nhà trọ ở dưới lầu.
“Vâng. ”
“Dưới lầu có vị tiên sinh tìm cô.
9 Tử Mặc ngồi xếp bằng trên băng ghế đá ở ven sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dầy đặc, cô đã “bỏ nhà đi” một tuần, ở tại nơi không ai biết cô trải qua cuộc sống bị lãng quên, điều mà mỗi ngày bản thân có thể làm là tự hỏi, tự hỏi, tự hỏi.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống một tuần vừa qua của Tưởng Bách Liệt chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: tệ hại.
11
“Tôi thật không ngờ,” Tưởng Bách Liệt ngạc nhiên ngẩng đầu, động tác vốn đang lau chùi tủ lạnh chợt dừng lại, “Cô thật sự bỏ nhà đi?!”
Tử Mặc nhún vai, đem đồ lưu niệm mua tại Ô Trấn đặt trên bàn.
12 Vào chập tối của hai ngày sau, Vu Nhâm Chi quả nhiên gọi điện hẹn Tử Mặc, cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng cho dù là mặt đối mặt hay là cách sóng điện từ thật dài, anh ta luôn có ma lực khiến người ta không thể từ chối.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc thang máy khởi động, có một tiếng vang quái lạ, giống như dưới chân có một sợi dây xích thật dài đang bị rút ra từng chút một, Tử Mặc cảm thấy nó tựa như trái tim cô, đang có thứ gì đó bị kéo ra.
14
Sáng thứ bảy, Tử Mặc thức giấc bởi tiếng chuông di động, trên màn hình biểu thị một dãy số xa lạ, cô nhắm mắt bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng “A lô” trầm thấp —— không ngờ là Đinh Thành!
“Mau tới quán bida của anh cô.
15 Chiều thứ hai, Hạng Phong gọi điện đến, bảo Tử Mặc lập tức đến văn phòng của anh. Mặc dù không biết là chuyện gì quan trọng, nhưng cô vẫn vội vàng đi qua.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Tự giật lấy quyển tạp chí, lạnh lùng cho Tử Mặc một ánh mắt rồi bỏ đi.
17
Tử Mặc cảm thấy nhịp tim mình đập rất mạnh, hóa ra muốn lừa mình dối người, cũng chẳng hề dễ dàng như cô nghĩ.
Lần đầu tiên hai người nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt nhau, vì thế đều lựa chọn im lặng, chờ đối phương lên tiếng.
18
“Anh có ý gì…” Trên khuôn mặt Hạng Tự vẫn là nụ cười quen thuộc khiến phụ nữ phát điên.
“Em đã nói, vào năm sinh nhật tám tuổi, em từng thề không ăn rau chân vịt, là vì để mẹ trở về, nhưng cuối cùng em vẫn ăn, bởi thế mẹ không về nữa.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Hạng Tự có một loại cảm xúc có thể gọi là “phức tạp”, kinh ngạc, phẫn nộ, bất an và chán chường thay phiên nhau xuất hiện, anh ta rất muốn đi lên cho người đàn ông một đấm, nhưng dốc sức nhịn xuống.
20
Tử Mặc nằm trên giường, lo sợ bất an, trong lúc thẫn thờ lại ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tỉnh lại, phát hiện trên di động có vài nhắc nhở lời nhắn trong hộp thư thoại, thế là cô lấy dũng khí bấm nghe, đều là lời nhắn của Hạng Tự:
“Gọi cho anh.