41
“Em thấy anh đã làm một chuyện ngu xuẩn. ” Lúc xuống lầu, Tử Mặc nói với Tử Sinh.
“?” Tử Sinh nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn cô một cái, không dừng bước chân.
42 Chiều hôm sau, khi Tử Sinh theo cầu thang lót gạch đỏ bước lên lầu hai quán bida, nhân viên phục vụ ở đối diện cho anh một ánh mắt kinh ngạc, xoay người đụng phải chậu hoa ở góc tường.
43 Chung Trinh mau chóng thích ứng với cuộc sống ở cùng Thi Tử Sinh, cô lật tấm lịch trên bàn, phát hiện thời gian chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng dường như họ đã ở bên nhau rất lâu rồi.
44
Chung Trinh nằm mơ cũng không ngờ tới, người đứng trước mặt lại là Diệp Vịnh Hi.
Cho dù ngọn đèn lờ mờ, anh ta vẫn chú ý tới cô và Thi Tử Sinh nắm tay nhau, cô theo bản năng buông tay ra, nhưng từ khóe mắt nhận được một ánh mắt hoài nghi.
45 Chung Trinh không ngờ tới, tối hôm sau Thi Tử Sinh lại dùng giọng điệu hết sức bình thường nói: “Anh nghĩ rồi, đi gặp ba mẹ em cũng tốt, em sắp xếp đi.
46
Sáng sớm mùng một tết, Chung Trinh xách theo một bình giữ nhiệt, mang đôi giày tuyết thật dày của cô, đi vào cửa chính phòng điều trị tại bệnh viện.
Cô dọc theo hành lang màu than chì đi tới cuối cùng, dừng bước trước phòng bệnh thứ hai từ dưới đếm lên, gõ cửa, ló đầu nhìn xung quanh một chút, mới mở cửa đi vào.