1 Chap 1. Nữ phụ thế kỉ 31
Điện giật gãy chân.
"Tiểu Di! Tiểu Di! Lại đây coi đi. "
"Chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng gọi, tôi lập tức ra khỏi phòng tắm.
2
Trải qua nhiều ngày trong bệnh viện, Tịch Nhan đã chán ngấy với mùi thuốc khử trùng. Mặc dù hằng ngày cô đều ra ngoài hít thở nhưng vẫn không thể chấp nhận được cái không khí như áp bức ở đây.
3 Trải qua một buổi chiều tập xe phá hoại gia sản, chưa tới mức sứt đầu mẻ trán nhưng cũng đủ để cả người Tịch Nhan ê ẩm. Mặc dù đã cố hết sức tìm cách cho xe tự điều khiển nhưng kết quả cũng chỉ là con số không, cuối cùng cô vẫn là cô, ác ma Tịch Nhan ngồi taxi đi học.
4 Arthur! Đúng rồi, sao cô lại có thể quên được nhỉ. Arthur là hoàng tử của vương quốc B, cũng chính là vị hoàng đế tương lai của đất nước này.
5 Sáng sớm, tiết trời se lạnh, không gian không chào đón nhau bởi những tia nắng ấm áp mà thay vào đó là một cơn mưa phùn. Cơn gió lạnh thổi qua đem theo những hạt mưa lất phất, nghiêng nghiêng như muốn làm chênh vênh cả mặt đất ướt nhẹt.
6
Chiều muộn, chân trời tản mác một loại không khí tiêu điều.
Gió, khẽ cuốn những chiếc lá khô vướng vào đôi giày thể thao đắt tiền, hai lon nước ngọt lăn lông lốc trên mặt đất.
7 Sáng sớm, Lãnh Du Thần ngửa cổ nhìn khu nhà trọ cũ nát trước mặt, lại cúi xuống nhìn mảnh giấy ghi địa chỉ bé tí trên tay. Lật qua lật lại, anh thật muốn tin rằng mình tới lộn chỗ.
8 Tịch Nhan ngồi im dưới trạm xe tối đen, nhìn từng chiếc taxi dừng lại rồi dời đi. Thành phố sầm uất về đêm càng nhộn nhịp, đèn điện sáng trưng trên những khu đô thị cao chót vót.
9 Ngu ngốc. . . .
Cứ mải đuổi theo thứ tình cảm tuyệt vọng ấy quá cao xa. Tôi chợt nhận ra, kẻ thấp hèn như tôi mãi mãi chẳng bao giờ chạm được.
10 Tôi giàu vật chất nhưng thiếu tình cảm. Tôi có thừa những thứ người khác muốn nhưng chưa bao giờ có được thứ mình cần.
•·•·•·•·•
Sáng sớm.
11 "Mẫn Tịch Nhan!"
Tịch Nhan hít một ngụm lãnh khí, dù có ngu đến mức nào cô cũng không thể không nhận ra vật đang kề thái dương mình là một cây súng.
12
Tôi vì em mà trở thành bỉ ngạn đa tình.
Bỏ hết thân mình để đổi lấy sức bình sinh.
•·•·•·•·•
Ánh đèn flash nhấp nháy tới hỏng mắt, trước cửa Mạnh gia bị bao phủ chật kín bởi cánh nhà báo và phóng viên.
13 Trước đây luôn cho rằng thế giới này thật vô vị, cho tới khi gặp được em lại cảm thấy ấm áp. Nếu sau này biến mất, chỉ mong em sẽ nhớ đến tôi.
14 Tự nhận tôi là kẻ thông minh cả một đời, đến cuối cùng vẫn nguyện vì em mà ngu ngốc.
•·•·•·•·•
Biệt thự về đêm trở nên cô tịch, tiết trời đầu thu có chút se lạnh.
15
Tuyệt thế phong hoa, khuynh thành nhan sắc, vật lộn sinh tử chưa từng oán hận.
Đào hoa vô tận, khuynh tẫn thiên hạ, kiếp này vì người đánh đổi cả giang sơn.
16 Liệu còn ai để ý nước mắt em đang rơi nữa không?
Nếu tình yêu có thể làm lòng người tan nát.
Thì trái tim em đã hóa thành một bông tuyết.
Rơi xuống thế giới này.
17 Hoa nở rộ nơi vách núi.
Vấn vương hơi ấm của kiếp này.
Người trong năm tháng, gương mặt thân quen ấy.
Ta đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân của người.
Nước mắt hoa Bỉ Ngạn trong tim không ngừng gõ nhịp.
18 Bởi vì em quá chân thành, nên sự chân thành hóa ra là vô giá trị.
_Len_
•·•·•·•·•
"Tống Thiệu Khâm? Hay tôi nên gọi anh là. . . Mục Cảnh Kha?"
Tống Thiệu Khâm đứng chôn chân tại chỗ, trước mắt hắn chỉ thấy một nữ nhân đứng thẳng người nhìn hắn cười giễu cợt.
19 "Cuộc đời người con gái hồng nhan giống như một đóa phù dung, sớm nở tối tàn. Nếu trong thời gian đẹp nhất nó không thể khiến người ta thích mình, thì khi chết đi cũng chỉ là một loài cây héo tàn xấu xí.
20
Vì yêu nên em trao hết tương lai.
Tại sao không giống như xưa?
Đến lúc nước mắt thay mưa.
Nhưng hối hận cũng không kịp nữa. . .
_Yêu một người vô tâm_
•.