1 Hôm nay là sinh nhật Tần Minh Huyền, cô nói với hắn tối nay bận công việc, nhưng thực ra cô đã năn nỉ Tổng giám đốc ác quỷ đừng bắt nàng tăng ca hôm nay.
2 Cô lái xe đến nhà anh, cha mẹ anh ở thành phố khác, họ lại thường hay đi du lịch. Hai người khá giống nhau, đều có cha mẹ mặc con tự sinh tự diệt.
Anh mở cửa, bóng người cao lớn sừng sững đứng trước mặt cô, khiến cô mang cảm giác nhỏ bé.
3 Cô cau mày tức giận, vô liêm sỉ, ngoại tình trước mà dám bảo cô có lỗi sao?
Cô hất tay đẩy hắn ra hét lên “Tần Minh Huyền!!! Tôi ghê tởm anh! Bản thân thì chơi gái mà gái đó còn là cô em trơ trẽn của tôi.
4 Anh đi đến công viên gần bờ sông nơi gắn liền với ký ức tuổi thơ, nơi anh thường đạp xe chở cô đi chơi
“Thiên Vũ, anh đã trả thù cho em. Em xong rồi còn anh chỉ còn lại đau đớn trống rỗng.
5 Một mụ nữ nhân dáng người mập mạp núc ních, khắp mọi nơi đều đội trang sức, hận không thể vác hết tất cả mọi thứ lên trên người. Kế bên cạnh mụ là một gã đàn ông ngăm đen, thân hình vạm vỡ, mắt lác đầy gian xảo nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ như con mồi.
6 Phượng Thiên Vũ tìm chỗ núp, nàng dường như đã kiệt sức. Thấy một vài bóng người đang đi về phía này. Nếu như bị bắt trở về thì nàng xem như xong đời.
7 Một hôm, Giáo chủ và vài cao thủ ra khỏi Ma giáo không biết đi đâu. Nàng lén vào mật thất của hắn, nàng không dám lấy bí kiếp của hắn vì sẽ dễ dàng bị phát hiện.
8 Phượng Thiên Vũ nói xong liền quay người đi, nàng ghé tới mật thất của Độc nhân. Năm xưa nàng cứ tưởng tên Độc nhân này sẽ hành hạ nàng ghê gớm lắm. Hóa ra tên này cũng không tồi, còn nghĩ tới nàng là nữ nhi.
9 Phượng Thiên Vũ một thân thiên tiên cách biệt hồng trần, ngồi bên bờ sông gảy đàn cùng Mộ Dung Bạch. Những kỹ năng nàng đã học khi còn ở chốn hồng lâu, thỉnh thoảng nàng cũng lấy ra luyện.
10 Trong màn đêm, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung. Bóng đen sà xuống một hành lang. Phượng Thiên Vũ đột nhập vào Vũ Hàn cung.
Thật kỳ lạ, sao nàng lại không thấy có ai canh gác.
11 Phượng Thiên Vũ nhìn nhánh hoa đang được đựng trong hộp, nó tỏa ra hơi lành lạnh trong tay. Đây là chiến phẩm nàng lấy được lúc đột nhập Vũ Hàn cung. Nàng không ngu mà cống hiến tên kia.
12 Phượng Thiên Vũ không chút run rẩy, ngoan tuyệt cắt một đường dài trên tay, sau đó là một đường trước ngực. Nàng giống như không cảm nhận thấy đau đớn.
13 Sau vụ đó, ai ai trong giáo cũng đều phát hiện Giáo chủ rất sủng ái Vũ hộ pháp. Vũ hộ pháp và phu nhân tương lai của Giáo chủ hai người rất thân với nhau.
14 Mộ chủ tiền nhiệm thấy hắn liền hận đỏ mắt
“Súc sinh! Nhận lấy!” Mộ Giáo chủ tiền nhiệm nhanh như chớp đánh về phía Mộ Ngạo Thiên.
“Ầm!. . ”
Cát bụi thổi bay mịt mù.
15 Ánh nắng hiu hắt lọt qua khe cửa lờ mờ chiếu vào mắt nàng cũng đủ khiến nàng chói mắt nghiêng tay che đi.
Đây là đâu?
Cố gượng người dậy, đầu óc nàng vẫn còn choáng váng.
16 Núi cao vời vợi, thác đổ trắng xóa, bọt nước vỗ vào từng phiến đá, tiếng thác nước kêu gào tựa như thú gầm thét.
Phượng Thiên Vũ lẳng lặng đứng dưới tán cây liễu thổi một khúc sáo não lòng, nghe tiếng bước chân âm thanh đột ngột dừng lại
“Vũ! Ngươi làm ta lo lắng quá!”
Nàng nhìn một đám người dần dần đi tới, may mà lúc trước nàng có căn dặn Bạch, “Nếu lâu mà không thấy ta xuất hiện thì mau tìm nơi trốn đi”
“Các người có bị Mộ Ngạo Thiên sai người truy đuổi không?”
Mộ Dung Bạch lắc đầu, “Hắn ta chỉ tìm ngươi!”
Đôi môi nàng nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu, “Được Đại ma đầu nhớ thương.
17 “Ắc xì…” Khẽ khịt mũi, nàng kết oán với rất nhiều người không biết là ai đang nguyền rủa nàng?
“Vết thương ở chân đã lành chưa?”
“Dưỡng tốt nên kết vảy lâu rồi, hơi ngứa… Toàn thân đều rất tốt!”
Dù sao ăn no ngủ kỹ làm sao mà không tốt.
18 Tất cả mọi người đều ngoảnh mặt về nơi phát ra âm thanh, một nam nhân đeo mặt nạ Vô Diện, toàn thân mặc hắc bào. Minh chủ ẩn ẩn cảm giác nam nhân này cũng nguy hiểm không kém.