1 Tám rưỡi tối.
Hà Lệ Chân bước xuống xe buýt ngó đồng hồ đeo tay, thấy mình tới không sớm cũng không trễ. Đang trong tháng Tám, khí trời oi oi. Hạ Lệ Chân đeo túi xách đứng đợi ở ngã tư đường Tây Kinh.
2 Giọng nói ấy rất trẻ trung, mang chút hoang dại bất cần, Hà Lệ Chân nghe xong càng cúi gằm đầu xuống hơn. Cậu đứng cuối cùng trong hàng, trước đó vốn ẩn trong khu vực kế cửa ra vào, không nhìn rõ mặt, giờ đây đứng ra khỏi hàng, Thương Khiết nhìn xong mắt sáng rỡ.
3 Vé xe của Hà Lệ Chân là vào giữa trưa ngày hôm sau, cô thức dậy sớm, thu dọn hết mọi thứ ở ký túc rồi sau đó đặt bánh mì nhân xúc xích đã mua sẵn từ hôm qua vào trong ba lô, chuẩn bị để ăn dọc đường.
4 Học sinh vẫn không hề có chút phản ứng, Hà Lệ Chân nói: "Vậy các em tự giới thiệu bản thân một chút đi nhé, ngắn gọn thôi, để cho cô biết mặt các em. "
"Aizzz.
5 Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh?
Trong đầu Hà Lệ Chân xuất hiện hai cái tên này. Cô còn đang định nhìn kỹ hai bóng người kia lần nữa, giáo viên đứng sau lưng vỗ vỗ cô, "Làm gì thế hả? Đội ngũ đã giải tán rồi.
6 Chuông tan học vang lên, Hà Lệ Chân ôm tâm trạng phức tạp, không dạy lấn bất cứ một giây nào, thuận lợi giảng xong bài. Cô không nhìn học sinh dưới lớp, không nói một lời chào, liền ôm sách vở rời đi.
7 Nhưng cô nghĩ một hồi, cảnh tượng tĩnh lặng ấy lại bị thay thế bằng bộ dạng cậu ngông nghênh chặn đường cô trong ngõ hẻm mấy hôm trước.
Hà Lệ Chân thở dài, nghĩ ngợi, rồi viết xuống ba chữ "hãy cố gắng" vào cuốn vở.
8 Nhà rất gần, xe chỉ quẹo vài cú, 7-8 phút sau đã tới. Tiểu khu Hà Lệ Chân ở không lái xe vào trong được, chỉ có thể dừng lại ở đầu ngõ. Cô trả tiền, kéo Vạn Côn ra khỏi xe.
9 Bịnh rồi? Phản ứng đầu tiên của Hà Lệ Chân: chắc do trận mưa kia, sau đó lại nghĩ đến cái lưng bị phỏng đỏ tấy của Vạn Côn.
Ngô Nhạc Minh nói: "Ảnh dầm mưa xong hôm nay hơi sốt.
10 Không dễ gì mới đợi được tới lúc Thương Khiết gọi điện thoại, Hà Lệ Chân đeo ba lô chạy ra cổng trường. Thương Khiết vẫy vẫy tay với cô từ trong xe, "Lệ Chân! Bên đây—–"
"Cái trường này của cậu sao tồi tàn thế này.
11 Quảng trường Vũ Minh nằm trong trung tâm thành phố, là khu thương nghiệp lớn nhất của Dương Thành. Lần trước lúc Thương Khiết đến tìm Hà Lệ Chân, bọn họ đã từng tới đây ăn cơm.
12 "Nhà em ấy bị gì?"
Ngô Nhạc Minh có vẻ rất không muốn nói, nhưng đã lỡ rồi, Hà Lệ Chân lại cứ khăng khăng, cậu ta vô cùng hối hận, vốn không nên nóng đầu mà chạy đi tìm cô ta.
13 Vạn Côn ngồi trên tảng đá một đêm, Hà Lệ Chân cứ nhìn cậu một đêm. Nửa đêm về sau, Hà Lệ Chân buồn ngủ chịu hết nổi, đầu cứ thế mà gật gù, ý thức cũng hơi mơ hồ, đã bắt đầu không nhìn thấy bóng người của Vạn Côn nữa, chỉ có thế thấy được đốm lửa của điếu thuốc lập loè trong đêm.
14 Thế là Vạn Côn ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng nhỏ, Hà Lệ Chân lấy ra một tuýp thuốc mỡ, rửa tay ở phòng ngoài xong, quay đầu lại, Vạn Côn đã vứt cặp qua một bên.
15 "Hết rồi?"
"Hết rồi. "
"Em ăn chưa no. "
"Ăn chưa no cũng hết rồi. "
". . . . . . . "
Hà Lệ Chân nhìn Vạn Côn, cảm thấy cậu có vẻ đầy hứng thú với kiểu đối thoại vô bổ này, thật tình có thể tiếp tục nói mãi đến khuya.
16 "Nói xin lỗi với cô giáo!" Diêm Nhuệ Bình tức giận ra lệnh. Vạn Côn không mở miệng, ánh mắt rơi trên mặt Hà Lệ Chân, tim Hà Lệ Chân đập thình thình. Diêm Nhuệ Bình thấy cậu không lên tiếng, không nhịn được nữa, cầm cán cây lau nhà lên chực đánh.
17 Sau khi bị Diêm Nhuệ Bình và Hồ Phi rầy la, bọn Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh có vẻ như hiền hơn được vài ngày. Ít ra thì nguyên tuần sau đó, đều ngoan ngoãn tới lớp, hơn nữa trong giờ học cũng không quậy phá.
18 Sau khi tan học, vì Hà Lệ Chân muốn an ủi Bành Thiến tâm trạng đang sa sút vì thất tình, nên mời cô ấy đi ăn.
"Cậu muốn ăn gì?" Hà Lệ Chân hỏi.
Bành Thiến ra khỏi cổng trường, gào lên: "Ăn thịt!"
".
19 Hà Lệ Chân cầm miếng giấy lên lau lau tay, nói: "Mình cũng không biết, có đủ cảm giác là được. "
"Xì. " Bành Thiến thẳng người lên, "Nhàm chán, chung chung quá.
20 Con người luôn do tôi luyện mà ra, Hà Lệ Chân nghĩ. Kiểu như của Vạn Côn, những câu nói đột ngột không đầu không đuôi này, Hà Lệ Chân đã thản nhiên lấy làm bình thường.