1 “Lâm Quỳnh, xuống mẹ bảo!” Tiếng kêu biếng nhác của mẹ truyền vào tai, Trương Lâm Quỳnh đánh bàn phím lách cách, trả lời qua loa:
“Mẹ chờ con một chút!”
Một lúc sau.
2 “Trình, đây là em gái của tôi!” Trương Lâm Tú lôi cổ Trương Lâm Quỳnh ăn mặc như quái nhân từ sau lưng, giới thiệu với người đàn ông đối diện anh ta.
Tạ Long Trình nhìn cô gái trước mặt, khóe môi bất giác run rẩy.
3 “Ngoan, em đi chơi đi, một lát anh lại tìm em!” Trương Lâm Tú hôn nhẹ lên môi Vũ Hiếu Minh, ôn nhu dặn dò.
Vũ Hiếu Minh gật đầu, nắm nhẹ tay anh:
“Đừng mạnh tay với Lâm Quỳnh!”
Anh ta vừa dứt lời, Trương Lâm Quỳnh ở bên cạnh đã gào thét ầm ĩ:
“Bỏ em ra! Bỏ em ra!” Cô vùng vẫy, muốn rút cánh tay đang bị Trương Lâm Tú nắm chặt, nhưng anh ta dường như không có ý buông cô ra, chỉ hừ giọng:
“Em giỏi lắm, dám ăn mặc như thế này đến bữa tiệc quan trọng của bố.
4 Trương Lâm Quỳnh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn người đàn ông vừa đến. Khuôn mặt cương nghị, đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt vừa dài vừa hẹp, đôi đồng tử màu đồng phủ một tầng sương mỏng, sống mũi cao thẳng.
5 Nghĩ như vậy, Trương Lâm Quỳnh nhìn mẹ Dương Phù Cẩn, gật đầu như gà mổ thóc:
“Đúng đó bác gái, anh ấy là bạn trai cháu!”
Trương Lâm Quỳnh vừa dứt lời, bốn cái đầu bên cạnh đồng thời quay lại nhìn cô, ánh mắt phát ra thứ ánh sáng xanh lè như đám sói.
6 “Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em con heo đất í ò í o. Ngày hôm nay em vui lắm, cầm heo trên tay em ngắm í o i ò. . . ”
Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, Trương Lâm Quỳnh với tay lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, cất giọng ngái ngủ:
“Milo?”
“7 nghìn một hộp!” Đầu bên kia vang lên giọng nói cợt nhả.
7 “Anh ở chỗ nào?” Trương Lâm Quỳnh lái con BMW màu đen của cô, mắt đeo kính râm, tai đeo headphone, trầm giọng nói chuyện.
“Đang ở Hồ Gươm. ” Tiếng nói ngả ngớn của Dương Phù Cẩn truyền vào tai cô, Lâm Quỳnh nghiến răng:
“Anh nói đợi tôi ở quán cà phê Hồng Lựu, tôi đợi anh cả tiếng đồng hồ, anh lại nói anh đang ở trung tâm mua sắm.
8 “Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Giọng nữ máy móc truyền vào tai, Dương Phù Cẩn uể oải bỏ điện thoại xuống bàn, trong lòng hối hận đến xanh lè ruột.
9 “Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em con heo đất í o i ò. . . ”
“Cạch” một tiếng, Trương Lâm Quỳnh vớ lấy điện thoại, ấn mạnh vào nút mở nguồn, hét lên:
“Có chuyện gì?”
“.
10 Trong siêu thị. . .
“Honey. . . Anh thấy cái áo lót hình con lợn này có hợp với honey đấy!”
Dương Phù Cẩn áp mặt vào má Trương Lâm Quỳnh, dơ cái áo lót trong tay lên trước mặt cô, hai người cùng nhìn nó chằm chằm như một đôi uyên ương đang ngắm trăng.
11 Tối, Trương Lâm Quỳnh lờ mờ tỉnh dậy. Cô cảm thấy người mình có chút nằng nặng, khó nhọc mở mắt, có cái gì đó chọc vào mắt khiến Lâm Quỳnh khó chịu vô cùng.
12 Sáng hôm sau, Dương Phù Cẩn đưa Lân Quỳnh đến trường, còn anh thì đến công ty. Nhìn chiếc Land Rover đang xa dần, Lâm Quỳnh mệt mỏi day day trán.
Cô xách cặp, bước vào giảng đường, dự tiết lịch sử.