1 CHƯƠNG 1. Nguyên Du nhướng mắt ngó đồng hồ, hơn một giờ nữa xe mới đến. Hành lý đã chuẩn bị xong, không còn việc phải lo, yên trí, cô ngả người trên salon ngủ thêm.
2 CHƯƠNG 2. Bảo Nghi trả lời mẹ chậm rãi và đều đều như cách người ta vẫn làm khi lập lại lời của một ai vừa nói trước đó :- Ba của Nguyên Du trông thấy xe của Hải Đăng đậu trước trạm xăng nên ghé vào.
3 CHƯƠNG 3. Ánh mắt Hải Đăng nói rằng ông ta không nhận ra nó và không thây có điều gì bất thường. Chiếc kẹp, ồ không, và cả chiếc áo là của một người phụ nữ nào đấy.
4 CHƯƠNG 04. Bước vào tòa cao ốc, Nguyên Du chỉ ước cả đời đừng bao giờ đặt chân đến những nơi ngất ngưởng thế này. Độ cao luôn làm cô sợ hãi. Sáng nay mẹ có buổi hội thảo và hẹn cô đến.
5 CHƯƠNG 5. Gương mặt Nguyên Du tái ngắt, cô gạt tay anh ra:- Du. . . không có ý đó. . . Du không muốn nghe Bin nói nữa. . . Không buông tay, anh gần như kéo cô vào lòng, dỗ dành :- Đừng dằn vặt mình như thế, nó sè làm Du chết mất.
6 CHƯƠNG 6. Nguyên Du đặt túi hàng nặng trỉu xuống bậc thềm. Từ cửa hàng vào đây chưa đầy trăm mét mà cả hai tay đều mỏi nhừ. Khe khẽ xoay nắm Đấm, cửa không khóa.
7 CHƯƠNG 7. Nguyên Du đi cạnh mẹ, Mái tóc xõa dài phủ kín bờ vai, che một phần gương mặt, trông cô thâm trầm, lặng lẽ và kín đáo hơn. Bà nắm chặt tay con gái.
8 CHƯƠNG 8. Tôi muốn em ăn chút gì trước khi về nhà. Lúc nãy trong buổi tiệc, em không hề đụng đến đĩa thức ăn. Tất cả nhà hàng, quán ăn họ ghé qua đều đông nghịt.
9 CHƯƠNG 9. - Du. . . Vẻ ngơ ngác trên gương mặt Nguyên Du khiến Bảo Doanh xúc động. Dù đầu óc có phong phú đến mấy cũng không ai trong gia đình tưởng tượng nổi điều Bin vừa nói.
10 CHƯƠNG 10. Sau lễ ký kết ấy, nhận lời mời từ đối tác, mẹ cô cùng ông Vĩnh Triết và vài vị khác trong hội đồng quản trị sang thăm Hàn Quốc. Thời gian này công ty tiến hành ký hợp đồng lao động hàng loạt nên công việc khá vất vả.
11 CHƯƠNG 11. Gọi tách cà phê và thong thả nhấp từng ngụm, vẫn còn sớm, Nguyên Du thơ thẩn nhìn quanh. Trông nơi này khang khác vì cách bày trí thay đổi nhằm tạo thên không gian riêng.
12 CHƯƠNG 12. - Em không phải là người cao thượng và trong tình yêu không bao giờ phải nói đến việc nhường nhịn nhau. Nó không hợp lý, không thuyết phục, là một việc duy ý chí vì bản chất tình yêu là sự chiếm hữu.
13 CHƯƠNG 13. Nguyên Du lồm cồm ngồi dậy :- Đi gặp chị Quỳnh hả ?- Điên quá. Ra ngoài một lúc để thư giãn, em đi không ?Cô háo hức :- Tôi có thể uống một tách cà phê chứ ?- Tất nhiên là được.
14 CHƯƠNG 14. Bên ngoài trời rất đẹp. Không gian, cảnh vật ở đây đã trở nên gần gũi, thân thuộc với Nguyên Dụ Thật buồn cười khi quyến luyến nơi này. Không ra vườn hoa cô chọn chiếc ghế đá đặt cạnh lối đi.