1
Lục Thanh Lam chết đúng vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Ngày ấy là một ngày hiếm hoi mà Thành Khang đế Tiêu Thiểu Huyền buông
đống công vụ chồng chất như núi, bãi giá đến điện Nguyệt Tiên vì bữa
tiệc chúc mừng sinh nhật này.
2
Một tháng sau, tại Hải Châu.
Một tòa cung điện rộng lớn bí ẩn đầy khí thế sừng sững tọa lạc sâu trong những dãy núi lớn mịt mờ.
Tòa cung điện nguy nga tráng lệ này là nơi Hạ tộc dùng để thờ cúng
Nguyệt thần, được Tiêu Thiểu Giác gọi là Trung Ương thần điện.
3
Lục Thanh Lam cảm giác cơ thể mình rất nhẹ, như đang phiêu du trên trời, không nơi nương tựa.
Dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi nàng tan biến mất.
4 Lục Thanh Lam là đứa con thứ ba của Kỷ thị, lúc nàng ra đời, Kỷ thị không đủ sữa, nên Lục Thanh Lam bú sữa của Tần ma ma mà lớn, Tần ma ma đối xử với tiểu chủ tử này thậm chí còn tốt hơn so với con gái ruột của nàng.
5 Đại ca, chính là Lục Hãn, hiện đang nhậm chức Thiếu chiêm sĩ chính tứ phẩm tại Chiêm sĩ phủ, là ngôi sao tương lai của Trường Hưng hầu phủ. Lục Thần luôn luôn hết sức tín phục vị huynh trưởng này, đôi khi lời của hắn còn có tác dụng hơn cả lão Hầu gia.
6 Xe ngựa xa hoa của vương phủ đi thẳng tới trước cửa Ngọc Minh cung, người của Mạnh thị đã sớm đưa bài tử xin tiến vào, Trinh phi dẫn theo đại cung nữ chờ nàng ở trước cửa.
7
Người nọ chính là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.
Hôm nay hắn mặc một bộ áo bào nhỏ màu xanh đen với hoa văn thủy tiên in
chìm, vì bộ quần áo này được may rất khéo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của
hắn càng thêm rung động lòng người.
8
Đúng vào lúc này, Tiêu Kỳ rốt cuộc cũng dẫn cứu binh tới, Trinh phi mang theo Mạnh thị và Kỷ thị cùng đi đến.
Kỷ thị nghe Tiêu Kỳ nói Lục Thanh Lam bị Tiêu Thiểu Giác bế đi, nhất
thời sợ đến hồn phi phách tán.
9
Ở lối rẽ, đụng phải cả nhà đại bá phụ.
Lục Hãn dẫn theo thê tử Phùng thị, cùng với hai gái hai trai đi tới, hai nhà dừng lại hàn huyên một lát, sau đó kết thành một đội, cùng đi đến
Mục Nguyên đường.
10 Tiếp tục trò chuyện thêm vài câu, lão phu nhân mới sực nhớ tới bệnh tình của Lục Thanh Lam, hỏi: "Lục nha đầu bệnh tật thế nào rồi, có khỏi hẳn chưa? Mấy ngày nay trời rét lắm đấy, nếu chưa khỏe thì không cần đến đây cũng được, nơi này cũng đâu thiếu thốn gì một cái dập đầu thỉnh an của con bé.
11
Lưu Diệp bị Triệu thị chửi mắng một trận, nhưng do hắn quá nhu nhược,
nên cũng không dám phản bác, chỉ ngập ngừng nói, “Ta vốn cũng không phải là ham thích đọc sách mà…”
Triệu thị lại nghĩ mình đến nay vẫn chưa sinh được con trai trưởng,
thành thân cũng đã bảy tám năm rồi, chỉ sinh được đích nữ Thanh Nhân,
tim giống như đang trong chảo dầu nóng, càng nhìn gương mặt Tam lão gia
càng thấy phiền, “Còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì, không mau đi đọc sách
đi.
12 Lục Thanh Lam cũng nhận ra, thiếu niên này là hoàng tử thứ tám của Gia Hòa đế, Tiêu Thiểu Mân. Tiêu Thiểu Mân là con trai thứ hai của Tiền hoàng hậu, nói cách khác hắn chính là đệ đệ cùng mẹ của Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, nhờ có hoàng hậu cùng nhị ca làm chỗ dựa cho hắn, từ nhỏ hắn đã ăn chơi suốt ngày không chịu học hành gì, ở trong cung hoành hành ngang ngược, làm mưu làm gió, quả thực khiến người và quỷ đều ghét.
13 Ngón tay thon dài trắng nõn của Tiêu Thiểu Giác linh hoạt bôi bôi trét trét trên trán nàng. động tác của hắn nặng nhẹ thích hợp, giống như là tự bôi thuốc cho chính mình.
14 Tiêu Thiểu Cảnh nói: "Mẫu hậu cũng biết, trên danh nghĩa Cửu đệ là con của ngài, nhưng nếu ngài muốn động đến một sợi tóc của hắn, cũng phải được phụ hoàng đồng ý.
15
“Ngươi hay dùng cách này để đối phó muội muội ruột của ngươi?” Hoàng đế quả
thực giận không kềm được, rít gào với Bát hoàng tử. “Rốt cuộc con bé
trêu chọc ngươi chỗ nào, mà ngươi phải dùng viên đạn lớn như vậy đi bắn
con bé, muốn bắn chết con bé mới được à? Nó mới được có sáu tuổi thôi!”
Hoàng đế hung hăng nện viên đạn lên vai Bát hoàng tử, Bát hoàng tử không dám trốn, toàn thân hắn run lên vì đau.
16
Thấy Tam công chúa đã bị dụ dỗ, Lục Thanh Lam cười toe toét: "Cái này gọi là kẹo hồ lô đường, ta mua ở chợ đông đó. "
Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu công chúa tràn đầy tò mò, "Chợ đông, chợ đông là ở đâu?"
"Chợ đông à.
17
18 Tam công chúa ở trong viện của mình chiêu đãi Lục Thanh Lam cơm trưa, tự mình đưa Lục Thanh Lam tới cửa. Tam công chúa chính là một người như thế, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, tới đều là vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, thế giới ở trong mắt nàng chỉ có hai màu đen trắng, mọi người không là bằng hữu chính là địch nhân.
19
20 Lục Kháng phiền não đi tới đi lui trong thư phòng, "Cái này như thế nào cho phải?" Hiện đang ở trong trường hợp này, hắn là thật không muốn cùng dính líu quan hệ gì với Hoàng trưởng tử.