1 Vùng ngoại ô thành phố XX nước Z. Nằm cập sát song song với xa lộ cao tốc là một tòa biệt thự nghỉ mát nguy nga lộng lẫy. Nhìn từ ngoài vào, tuy tòa biệt thự nghỉ mát này nằm ở ven đường cao tốc, nhưng được thiên nhiên ưu đãi cho hoàn cảnh tự nhiên nên cũng không có ảnh hưởng gì đến nó.
2 Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiêu Tương Phi lập tức nhảy lên, hai tay chống ở trên bàn rống lên: "Cái gì? Hắn đến chỗ chúng ta làm gì? Mua đi bán lại quân hỏa? Cho ai? Bà ngoại ta đây một phát bắn chết hắn.
3 Tiêu Tương Phi nhìn tài liệu trong tay, tài liệu này là cặn kẽ nhất, Kiều Mộc là người đứng đầu lớn nhất trong quân hỏa của nước Z, dùng từ trẻ tuổi bản lĩnh để hình dung tuyệt đối không quá mức.
4 Kiều Mộc, giới tính nam, 35 tuổi là tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long ở nước Y, mặt ngoài là thương nhân hợp pháp, trong bóng tối hắn dựa vào buôn bán hỏa dược trong quân mà phát tài, chính là dựa vào tập đoàn Phi Long để rửa tiền.
5 Tổng quản Lý cau mặt trở về phòng làm việc, lại còn bắt hắn tìm một cô gái với thân thế trong sạch đang phục vụ tại khác sạn đàng hoàng làm loại chuyện đó, hắn có cảm giác mình giống như đang cố tình đẩy người ta vào hố lửa làm việc bại hoại.
6 Nội tâm của cô đang run rẩy, không biết làm như thế nào, chuyện xảy ra cho đến bây giờ cô cũng chỉ cắn chặt hàm răng, yên lặng tiếp nhận tất cả sự việc sắp tới, bất kể như thế nào đây cũng là lựa chọn của cô không oán không hối hận.
7 Cô gái vừa sợ vừa hận người đàn ông đang nằm trên người mình, người đàn ông đã hôn mê nhờ kiệt tác của cô. Chỉ là hiện tại cô cũng không còn một chút khí lực nào, loại thuốc này cô đút cho Kiều Mộc chính cô cũng trúng.
8 Sang ngày thứ hai, trên tít đầu của tất cả báo chí trên thế giới đều là tin tức Kiều Mộc buôn bán vũ khí chết oan chết uổng, tin tức này làm cho giới buôn bán vũ khí xôn xao, một nửa mừng một nửa lo.
9 Lam Lan được nghỉ phép đi chơi quá vui thích nên mấy chuyện xảy ra cách mấy ngày trước cô bé quên sạch. Điều này làm cho tâm cô được buông xuống. Sau khi đến khách sạn ở đảo Bali, Lam Lan không để ý tới việc nghỉ ngơi, lập tức bon bon chạy ra ngoài.
10 Editor: AkinomiTiêu Tương phi hai mắt tối sầm, không thể biết thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, cô chỉ cảm bản thân trở nên vô tri, vô giác, ý thức cũng dần dần khôi phục lại từng chút một.
11 Editor: AkinomiCả người Tiêu Tương Phi đau muốn chết, cũng may lần này rơi xuống tốc độ không nhanh lắm, chính là tốc độ gần cuối khi rơi xuống có hơi nhanh.
12 “Nói, nàng tính toán bồi thường tổn thất cho trẫm như thế nào?” Hiên Viên Vũ nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, lãnh khốc hỏi. Cái gì? Bồi thường tổn thất cho hắn? Tiêu Tương Phi cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì, hắn bị tổn thất cái gì? Nàng kì quái, bất mãn hỏi “Ta không hiểu” Nói xong nhíu mày theo thói quen.
13 “Nghĩ xong chưa? Muốn bồi thường cho trẫm thế nào” Hiên Viên nhịn không được cắt đứt hai người đang trao đổi không tiếng động. Tên khốn kiếp này, rõ ràng là một quân chủ đứng đầu một nước, vàng bạc châu báu nữ nhân không có gì là không có, tại sao còn cố tình vì một con cọp chết mà làm khó nàng?Tâm tình hiện tại của Tiêu Tương Phi thật không tốt, chẳng biết gì đã phải xuyên qua vậy mà vẫn còn bị chuyện như vậy quấy rầy, tâm tình nàng sự tức giận đang tăng lên từ từ.
14 Chỉ là, đang lúc ấy thì, lâu không thấy bọn họ trở về, Ngự Lâm quân hoàng gia là không kềm chế được chạy vào tìm người rồi, tính mạng hoàng thượng tuy lớn mà nhỏ, một cái không tốt bọn họ rơi đầu tập thể.
15 Ép buộc người khác bị ép buộc, đây đại khái là lần đầu tiên kiếp sống đặc công giữa tối không sáng của cô, hơn nữa còn là bị một cổ nhân ép buộc, nàng phẫn nộ được nổi trận lôi đình.
16 “Hoàng thượng…” thấy nàng bỏ chạy, đám người Lâm Vân kinh ngạc, vốn nghĩ là hoàng thượng đã khống chế được nàng mà bọn họ không nghe thấy hoàng thượng ra lệnh, cho nên một mực ở sau lưng chờ hoàng thượng phát lệnh.
17 Sắc mặt Hiên Viên Vũ đại biến. Sắc mặt Viên Quân cũng lớn dần. Sắc mặt Lâm Vân càng thêm đẹp mắt, từ đen chuyển xanh rồi lại chuyển trắng. Còn lại những người khác là gương mặt hoảng sợ, hơn nữa còn vô cùng chỉnh tề thống nhất nhìn về phía nàng.
18 Gió, thổi không tiếng động. Lá cây, theo gió nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng có là khô vàng rụng đáp xuống, du du nhiên nhiên rơi trên mặt đất, cuối cùng trằn trọc thành bùn, tư vị cả vùng đất.
19 Sói là động vật sống thành đàn, sói cùng sói ở giữa phối hợp ăn ý, trở thành nhân tố có tính quyết định thành công. Bất kể làm bất cứ chuyện gì, bọn nó luôn có thể dựa vào lực lượng đoàn thể đi hoàn thành.
20 (Edit: Nguyễn Thị Quyền) “Grao……”Âm thanh của sói đầu đàn chính là âm thanh bắt đầu cuộc chiến. Chỉ thấy mười con sói xếp hàngđứng phía trước đồng loạt chia ra các phương hướng khác nhau tấn công, những phương hướng kia là phướng hướng gần người bao gồm Hiên Viên Vũ và đám người Ngự Lâm quân.