41 Hỉ nhi và bốn cung nữ an tĩnh đứng phía sau nàng, xem hai nữ nhân kẻ đến ta đi, lục đục đấu đá, không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít sâu. Bội phục hơn chính là tiểu thư nhà mình cư nhiên thành thạo công phu không đổi sắc mặt.
42 Các đại thần hai mặt nhìn nhau hoàng đế của bọn họ luôn anh minh thần võ, quả quyết công minh, hôm nay vì một tỉ muội tiêu gia lần đầu làm ra quyết định khiến cho người ta kinh ngạc.
43 “Tiểu thư, hoàng thượng tới” Vân Như vừa đi ra Hướng Dương cung không có mấy bước đã gặp đám người Tiêu Tương Phi đang đi về phía này lập tức nóng nảy xông lên nói.
44 Tiêu Tương Uyển là được Phương Tri Thư dìu vào tới, nàng dè dặt cẩn trọng đỡ Tiêu Tương Uyển bị thương đi vào, liếc mắt một cái vội vàng hốt hoảng phát hiện, hoàng thượng cũng ở trong Hướng Dương cung này.
45 Hiên Viên Vũ ngồi một lát, cùng nàng nói một hồi, một lát sau khi cùng nàng ăn xong, liền vội vội vàng vàng đi, ban ngày hắn không có rảnh đến chỗ các phi tần đâu, chỉ có đến vào buổi tối, hắn mới chọn ở cung điện của phi tần.
46 “Tỉ tỉ, người thân của chúng ta đã chết hết. Cha mẹ cũng đã chết chỉ còn lại tỉ và muội nhưng lúc lẫn trốn lại bị thất lạc” Tiêu Tương Uyển vừa nói vừa lau nước mắt, khóc không thành tiếng.
47 Cuối cùng thương thế của Tiêu Tương Uyển cũng tốt lên có thể xuống đất làm vài động tác đơn giản. Vốn là đợi thương thế nàng hoàn toàn khỏi hẳn nhưng nàng không chịu, Tiêu Tương Phi cũng không có biện pháp.
48 Hiên Viên Vũ đến đây?Mọi người một trở tay cũng không kịp, làm cho người ngã ngựa đổ, thất kinh. "Hoàng thượng, hoàng thượng, tới. " Chúng cung nữ phát ra những tiếng kêu như vậy, vội vàng xếp thành một đội, đứng ngay ngắn chuẩn bị nghênh đón.
49 Chẳng lẽ làm nữ nhân của hắn, cũng cần nghĩ lâu như vậy, cũng cần khó xử như vậy sao? Nữ nhân nào vì lấy được sủng hạnh của hắn, không tranh được bể đầu chảy máu, hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn? Mà nàng, cố tình bất đồng, nàng chính là như vậy bất đồng, tính tình lười biếng, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng đề không nổi hăng hái.
50 Vóc người cường tráng, làn da màu Cổ Đồng, cánh tay cứng như thép, cơ bắp như là nham thạch bắp, tất cả vị trí các bắp thịt cũng hiện ra, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác chèn ép.
51 Editor: Nguyễn Thị QuyềnHiên Viên Vũ nhìn súng trong tay nàng không biết lấy ra từ đâu lại có thể tùy thời tùy chỗ lấy ra cái đồ vật này, hắn không biết trên người nàng còn cái gì là hắn chưa biết hắn chưa hiểu hay không.
52 Edit: Nguyễn Thị Quyền“Tiểu thư, làm sao người…” HỈ nhi hết ý kiến nhìn nàng không tin nổi, nói cũng nói không xong. Tiêu Tương Phi biết nàng muốn nói gì nhưng nàng chỉ cười với nàng ta, nàng tự biết mình đang làm gì, nghĩ gì, đương nhiên cũng hiểu tâm tư của các nàng.
53 Edit: Nguyễn Thị Quyền“A…” Tiếng gào thê thảm kinh hãi thế tục truyền ra từ trong cung Cảnh Vân. , người người sắc mặt đều rất khó coi, mọi người đều cẩn thận tựa hồ sợ kinh động một người thì sẽ trở thành người thét chói tai đó.
54 Edit: Nguyễn Thị Quyền“Nương nương, nàng ngất rồi” cung nữ hành hình thấy nàng mềm nhũn té xuống đất lập tức báo cáo. Đang uống trà Tương phi vừa nghe khinh miệt nhìn Tiêu Tương Uyển té dưới đất bất tỉnh nhân sự, thong thả nói “Tiếp tục cho bổn cung, không được dừng lại” Nói xong ném tách trà trong tay ném về phía Tiêu Tương Uyển.
55 Tiêu Tương Phi thật xa vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết rợn cả tóc gáu, thanh âm kia tựa như gào khóc thảm thiết, tựu như người đang gặp chuyện cùng đường tuyệt vọng mới phát ra âm thanh khủng bố đó.
56 Không biết có phải hay không là bị cái thanh âm này mê hoặc, phẫn nộ của nàng, tức giận của nàng tăng lên đến cực điểm, ánh mắt nàng tựa như ngọn lửa hướng Tương phi trên chủ vị thiêu đốt.
57 Edit: Nguyễn Thị QuyềnRắc…rắc. . rắc…Tiếng sắt bén vang lên, nhanh đến nỗi người khác không phản ứng kịp càng không có ai nghĩ nàng hạ thủ với Tương phi.
58 Vóc người cường tráng, ánh mắt mạnh mẽ, cánh tay rắn chắc, cơ bắp khỏe mạnh, đến nỗi các bắp thịt của hắn cũng hiện ra, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác bị chèn ép.
59 Tiêu Tương Phi cảm thấy vừa rồi nàng xuống tay quá nhẹ, so với thương thế của Uyển Nhi cùng thủ đoạn của Tương Phi thì chẳng đáng kể. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình quá nhân từ.
60 "Tỷ, tỷ tỷ. . . . . . " Uyển Nhi thật cố gắng, cuối cùng cũng từ trong cơn mê man tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tiêu Tương Phi đang ngồi cạnh giường mình, không kìm nén được liền cất tiếng gọi.