1 Nguyên Tân! Mi là người hạnh phúc nhấn trên đời này đầy". Nguyên Tân đã muô"n hét rất to một câu như thế, khi ngắm Ái Vần ngủ say trên chiếc giường trắng tinh lộng lẫy.
2 Ái Vân ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành rộng, trên tay cô là một con búp bê xinh đẹp. Cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại càng thêm nhỏ bé trong căn phòng rộng thênh thanh, vắng ngắt.
3 Nguyên Tân! Nguyên Tân! gọi vang tên chồng trong nỗi ân hận, ray rứt. Lẽ ra tối nay là một tối vui của hai người. Thật là tức. Ái Vân nhìn đồng hồ taỵ Cũng gần 10h đêm.
4 Nguyên Tân vẫn cứ đắm mình trong những cơn saỵ Và không khí gia đình vẫn nặng nề như trước. Ái Vân không biết làm gì hơn là nhẫn nhục chịu đựng, một sự chịu đựng thật khủng khiếp và quá sức cô.
5 Nguyên Tân đứng bên giường Ái Vân đã lâu, cô vẫn không thèm để mắt đến. Đôi mắt vô hồn của cô còn bận lang thang hoài cửa sổ. Ở đó là khoảng trời xanh rộng, là những tàn cây um tùm và là những đôi chim líu lo bay lượn.
6 Ái Vân buồn rầu lang thang hệt mọi ngã đường. Cuối cùng, cô cũng không thoát được vòng tay của Nguyên Tân. Anh ta thật biết cách làm xiêu lòng cha mẹ, đến độ Ái Vân là con ruột mà nói thế nào cũng không được.
7 Nhã Vân lững thững thả bộ về nhà. Giờ này chắc Kỳ Cương vẫn còn đang vẽ. Anh chắc không ngờ cô vừa được đề nghị một việc làm kỳ cục và hấp dẫn như vậy.
8 Nhã Ân rón rén bước những bước thật nhẹ lên gác. Kỳ Cương đang ngồi vẽ ngoài phòng khách. Cô không muốn Kỳ Cương trông thấy. - Em vừa đi đâu về đây, Nhã Ân? Nhã Ân giật mình.
9 Kỳ Cương điên đầu với một lô câu hỏi rối rắm. Tại sao Nhã Ân lại có thể quen được với một bà chủ lớn như vậy ? Nhất định là phải có chuyện gì giấu anh chứ không thể như lời Nhã Ân nói.
10 Nguyên Tân thả người xuống ghế. Cơn giận bốc lên đầu anh ngùn ngụt. Anh thề cho dù sau này trong lòng anh không có Ái Vân, thì Tùng Nam cũng đừng mơ có một mảy may cơ hội.
11 Nhã Ân xanh mặt khi phải đối diện với gương mặt giận dữ của Kỳ Cương. - Em nói dối. Kỳ Cương rít lên. Nhã Ân ấp úng : - Em đã nói gì đâu ? - Nhưng những gì em nói đều là dối trá.
12 Nguyên Tân gọi điện ột cửa hàng hoa. Anh muốn làm cho Ái Vân ngạc nhiên trong bữa cơm trưa Nhã Ân. Trong khi đó, Nhã Ân lăng xăng dọn dẹp căn nhà mà Ái Vân thuê cho cô ở.
13 - Tôi đã suy nghĩ lại, thấy những lời cô nói là đúng. Vì vậy, kể từ giờ phút này, hợp đồng giữa cô và tôi kể như chấm dứt. Cô có thể dọn đồ đạc ngay từ bây giờ.
14 - Có. - Bà Uyển Phấn gật đầu - Con trai tôi cũng làm ở công ty "Thành Đạt" đó. - Vậy à ? Anh ấy tên gì, thưa bà ? - Tùng Nam. Nó làm ở phòng kế hoạch.
15 Ái Vân hơi ngạc nhiên : - Có chuyện gì vậy, thưa ba ? - À ! Không. Không. - Ông Kiết Minh sực tỉnh - Ta về thôi. Bà Uyển Phấn giao giỏ xách cho Kỳ Cương: - Con xách hộ ta nhé.
16 Kỳ Cương đắn đo: - Tôi chỉ sợ sẽ phụ lòng ông. Ông cho tôi thời gian suy nghĩ chớ ? - Được - Ông Khiết Minh gật đầu - Con cứ việc suy nghĩ cho thật kỹ, nhưng ta thật lòng hy vọng con sẽ không từ chối.
17 - Không đâu - Bà Uyển Phấn gạt đi - Cho dù đó là một cơ hội, nhưng cháu không thực hiện được thì có nắm lấy cũng không ích gì. Chút của cải, danh vọng phù du có nghĩa lý gì cơ chứ.
18 Bà giám đốc của viện vừa trông thấy Kỳ Cương đã lộ vẻ mừng rỡ : - Ồ ! Cháu về thật đúng lúc đấy, Kỳ Cương. - Sao ạ ? - Kỳ Cương ngơ ngác. - Vào đây nói chuyện.
19 Kỳ Cương chụp vai cô. - Em phải tìm hắn, gặp hắn. Cứ như lúc trước vậy đó. - Để làm gì ? - Nhã Ân gỡ ngàng. - Em đừng hỏi, nếu em còn yêu anh. - Tất nhiên là em yêu anh - Nhã Ân vội vàng.
20 Cái tin Kỳ Cương vào làm ở phòng kế hoạch không chỉ gây bất ngờ cho bà Uyển Phấn, mà còn làm rúng động những người làm việc cho ông Khiết Minh. Một tài xế lái xe không thể hiện được năng lực gì đặc biệt, sao lại được ưu ái như vậy ? Hơn nữa, anh làm ở công ty xây dựng "Thành Đạt" có được lâu đâu.