1 Mặt biển không còn thấy phản chiếu sắc trời một màu lam trong veo như bình thường mà nổi lên cuồn cuộn từng đợt sóng tung bọt trắng xóa đang ùn ùn kéo đến.
2 Chương 2: Nguy hiểm “Mẹ tư, mẹ tư, đau quá, xin người thả con ra!” “Được, mày xuống biển cứu thằng bé lên cho tao. ” Ba ba Y Bác Dương dùng sức đẩy mạnh Tiểu Thỏ một cái, “Mau cút xuống dưới cứu nó!” “Ba ba, con không biết bơi.
3 Chương 3: “Em trai” kì quái Trận mưa này, đến đã nhanh, đi còn nhanh hơn. Chờ đến lúc Tiểu Thỏ cõng “em trai” mới nhặt được đi bộ đến khách sạn, đã là chuyện của hai giờ sau.
4 Chương 4: Trừng phạt “Trừ phi chính mình không ăn không uống, lấy đồ ăn của mình nuôi nó. ” Y Trạch Mộng cười lạnh nói. Tiểu Thỏ sững sờ nhìn bọn họ, ôm chặt cậu em nhỏ kì lạ trong lòng.
5 Chương 5: Trêu đùa Mã Tú Lệ bị treo lơ lửng trên trần nhà. Y Bác Dương, Y Tiểu Bảo, Y Trạch Mộng, Hạ Thanh, bốn người chỉ biết đứng trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn bà ta, không ngừng đi đi lại lại thành vòng tròn, có cảm giác không thể nào hiểu nổi.
6 Chương 6: Ta không phải em trai của cô Một mùi hương ẩm mốc xộc vào mũi khiến đứa trẻ tỉnh lại, nó không ngừng ho khan, tay nhè nhẹ xua xua trước mặt.
7 Chương 7: Nhất định phải kêu chị Cô khẽ bĩu môi, bày ra dáng vẻ “chị lớn”, biểu tình nghiêm túc, “Em trai Tiểu Trạc, không được vô phép, phải gọi là chị.
8 Chương 8: Cô đầy tớ bé nhỏ (1) Bị người ta vứt bỏ ở đống rác, không nghĩ tới cô nàng này còn cười được. Hoàng Phủ Văn Trạc thật không biết là nên khen ngợi Tiểu Thỏ là người độ lượng hay nên cười nhạo sự ngốc ngếch của cô.
9 Chương 9: Cô đầy tớ bé nhỏ (2) “Nha đầu, qua đây, qua đây. ” Hoàng Phủ Văn Trạc hướng về phía cô vẫy tay. Tiểu Thỏ nhíu nhíu lông mày, “Tiểu Trạc, nhóc nói chuyện kiểu gì kì quái vậy, cứ như mình lớn lắm ấy.
10 Chương 10: Miễn cưỡng đủ tư cách “Có thể nấu cơm được không?” “Ừm. ” Tiểu Thỏ gật gật đầu. “Có thể quét dọn được không?” “Ừm. ” Tiểu Thỏ lại gật đầu lia lịa.
11 Chương 11: Liên lạc Y Bác Dương dẫn theo con trai, cùng với vợ và Mã Tú Lệ đi ra ngoài mua sắm. Mặc dù tính tình Y Bác Dương keo kiệt bủn xỉn nhưng ông ta quyết không để cuộc sống của con trai thiếu thứ gì, con người khác có đồ chơi gì thì con của ông ta cũng sẽ có thứ đó.
12 Chương 12: Dị năng “Các vị đại ca, không phải hôm trước tôi đã đóng phí bảo kê rồi mà?” “Ông chủ, gần đây có nhìn thấy đứa nhóc này không?” Một tên giơ lên bức hình nhàu nát dí sát vào mặt ông chủ.
13 Chương 13: Đem về nhà nuôi (Gấu: Chương này… =. =” Mọi người đừng để cái tên đánh lừa =. =” đến tận chương 28 chị mới bị anh lôi về nhà cơ >. Mặt trời ngả dần về phía tây.
14 Chương 14: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của (Gấu: Cái tên chương… chẳng biết vì sao tác giả lại đặt như thế ?__? Chẳng lẽ là nói về ông chủ -ss) Đem số tiền bên người gom góp lại, tất cả tổng cộng cũng chỉ có mười hai đồng, xem ra việc ăn ở trước mắt khó có thể giải quyết.
15 Chương 15: Tìm việc Sấm sét rền vang cả buổi tối như muốn xé rách màn đêm dày đặc. Mưa lớn ào ào trút xuống. Ở trong tầng hầm không khí vốn đã âm u giờ lại thêm ẩm ướt.
16 Chương 16: Con vịt* áo hồng Bồi bàn liên tục trừ phía sau cửa xuất hiện khiến cho Tiểu Thỏ không thể không đứng dậy, nép sang một bên. Từ trong xe một cô gái vô cùng xinh đẹp khom người bước ra, mái tóc vàng rực dài đến thắt lưng cuộn sóng bồng bềnh, sóng mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, dáng người thon dài thanh tú, đôi guốc cao phối hợp hài hòa với bộ lễ phục màu hoa tử la lan [1].
17 Chương 17: Mở rộng tầm mắt Tiểu Thỏ len lén liếc nhìn, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt. Bà chị kì quái này sao lại là đàn ông? Tầm mắt Tiểu Thỏ rơi vào bộ ngực cường tráng phẳng lì trước mặt, bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày.
18 Chương 18: Người của tôi Nhà nghỉ Mạc Tư kì thực đúng là nơi trăng hoa có tiếng ở thị trấn nhỏ này. Mà Ngải Thụy Khắc Tư ở đây tự do ‘treo biển hành nghề’, chính là bởi ‘nhan sắc’ cùng với biệt tài giao tiếp khôn khéo đã sớm vang dội gần xa, khiến cho không ít phụ nữ già có, trẻ có, chết mê chết mệt.
19 Chương 19: Nha đầu, lại đây hôn một cái Mọi việc tiếp theo đều được giải quyết rất nhanh chóng, người đàn ông tên Lý khắc trong chốc lát đã được một đám bảo vệ lôi ra ngoài.
20 Chương 20: Đùa giỡn Mười giờ sáng, sau mười mấy tiếng đồng hồ ngồi ê mông trên máy bay, Tiểu Thỏ cùng với mẹ và Văn Trạc rốt cục cũng về tới Y gia. Tiểu Thỏ về đến nhà ngay lập tức trở về phòng của mình, cả người mệt gần chết, vốn tưởng rằng có thể cứ thế chậm rãi mà ngủ một giấc thật đã, ai ngờ rằng mới có ba giờ chiều đã bị chị ba Y Trạch Phương đánh thức.