1 Dưới bóng đêm của sân trường, trên sân khấu là những ánh đèn sáng rực rỡ, dưới sân khấu là một mảnh ồn ào, suýt nữa đạt tới cảnh giới không cách nào khống chế cục diện với trạng thái điên cuồng này, chỉ vì một tiết mục trước đó đã làm nổ tung toàn trường, rất nhanh thanh âm ồn ào bị sự yên lặng thay thế, chỉ vì một bóng dáng mảnh khảnh đang bước lên bậc thang lững thững đi lên sân khấu.
2 Gọi điện thoại cho tài xế nói anh muốn đi một mình, sau đó liền dọc theo con đường dưới ánh đèn đường đi theo sau lưng Phương Tử Huyên, anh biết bình thường cô đều có một người bạn gái cùng đi, nhưng tối nay lại ngoại lệ, vốn còn muốn ở trước mặt bạn của cô đoạt cô đi dọa họ sợ chơi, hiện tại cũng có chút mất vui.
3 Trong phòng y tế của trường học, Phương Tử Huyên để Đông Phương Hạo ngồi xuống ghế, cô đi tìm bông, thuốc khử trùng, nghiêm túc giúp anh rửa sạch miệng vết thương.
4 Cho đến ngày hôm sau, khi bước vào cửa trường học Phương Tử Huyên mới biết được, tin tức cô là bạn gái Đông Phương Hạo lan truyền nhanh chóng, cả sân truyền truyền tới tiếng ồn ào huyên náo.
5 Dưới sự hướng dẫn của tài xế, Đông Phương Hạo đến trược đạo quán của Chu Húc. Nếu như anh không nhớ lầm, đạo quán này nằm ở nơi dưới sản nghiệp của tập đoàn Đông Phương, chỉ còn chưa quyết định phương án hợp lí để khai phá, không biết chủ nơi này bị lừa hay thật sự là giả bộ không biết, lại vẫn trắng trợn lập nghiệp ở đây.
6 "Tử Huyên, anh rất nhớ em. " Đông Phương Hạo nhất thời khó kìm lòng nổi, câu nói kia liền bật thốt ra. Phương Tử Huyên kinh ngạc nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
7 Khi hai người vai kề vai đi vào phòng ăn, phục vụ sinh liền dẫn hai người về phía chỗ ngồi đã đặt trước, ánh mắt xung quanh đều ngừng trên người Đông Phương Hạo, dù sao trên người của anh có chỗ làm người ta mê luyến, Phương Tử Huyên có cảm giác mình giống như đang làm nền cho anh vậy.
8 Đông Phương Hạo gật đầu một cái, tiếp theo cười tà khí một tiếng, "Em muốn anh không quấy rầy em nữa, chuyện đó là không thể nào. "Nếu như anh có thể quên cô, anh đã sớm có bạn gái mới rồi, nhưng mặc kệ anh thử lui tới với ai, bóng dáng của cô cũng sẽ tái hiện trong mắt anh, cô mang cho anh quá nhiều ảnh hưởng, anh lưu luyến sự ngọt ngào của cô, có những thứ ngay cả anh cũng không hiểu, nhưng anh lại cố tình thích Phương Tử Huyên, ai cũng không thay thế được.
9 Trong phòng làm việc, Phương Tử Huyên ngồi ở trước bàn làm việc của mình thở hổn hển. Một màn Đông Phương Hạo hôn cô, để cho nội tâm của cô thật lâu không thể yên bình lại, mà uy hiếp của anh ở trong lòng cô lại giống như một quả bom hẹn giờ, cô không biết lúc nào nó nổ tung, huống gì cô cự tuyệt anh lấy kết hôn làm điều kiện giúp đỡ.
10 Khi Phương Tử Huyện đi vào hội trường, từ xa cô thấy Đông Phương Hạo đang vội vàng, thông qua nhân viên làm việc, kiểm tra đối chiếu tài liệu, cô dọc theo lối đi bên cạnh đi tới nơi hẻo lánh chỗ bày Piano, nhìn Đông Phương Hạo ở đầu bên kia bận rộn.
11 "Tôi đi thay quần áo. " Vừa vào cửa nhà Phương Tử Huyên đã đi thẳng lên lầu. Người nhà Phương gia rất ân cần kêu Đông Phương Hạo vào, dù sao buổi tối nay tên tuổi con gái Phương Tử Huyên nhà bọ họ, đã truyền nhiều lần trong giới thượng lưu rồi.
12 Mấy phút sau Đông Phương Hạo trùm khăn tắm từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc ước vừa nhìn kỹ nơi Phương Tử Huyên đang nằm giả vờ ngủ, khóe miệng mỉm cười không dễ dàng phát hiện, anh trở lại, đúng như anh mong muốn, cô vẫn thuộc về anh.
13 Phương Tử Huyên cứ như vậy ở cùng với Đông Phương Hạo, từng ngày từng ngày trôi qua, trong lúc hai người ở cùng, tình cảm đang biến hóa vi diệu, cảm giác lẫn nhau có một sợi tuyến, nếu nhẹ nhàng khẽ đụng vào thì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
14 Editor: Lạc DuThời gian kế tiếp Đông Phương Hạo một tấc cũng không rời canh giữa bên người Phương Tử Huyên, cẩn thận chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, còn đích thân ra tay đổi thuốc tất cả để đền bù tiếc nuối bảy năm vắng mặt của anh.
15 Vườn hoa trong biệt thự, Phương Tử Huyên cùng Chu Húc đi dạo bên cạnh vườn hoa, hai người không chú ý bóng dáng đứng ở cửa sổ đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người, không để có một chút sơ suất gì.
16 Ở trong một quán bar mờ tối, Chu Húc liều mạng nhịn đau đớn, cuối đầu uống rượu. "Chu Húc, không bằng trước tiên xử lý với thương trên cánh tay một chút, những chuyện khác từ từ tính, được không?" Phương Tử Huyên nhìn Chu Húc một ly lại một ly rượu mạnh uống vào bụng, lo lắng không thôi.
17 Phương Tử Huyên về đến nhà, người nhà rất giận dữ với hành động của cô, bởi vì cô vứt đi không chỉ là mặt mũi của Đông Phương Hạo, còn có mặt mũi của hai người già bọn họ, vừa nghĩ đến Đông Phương Hạo cười không khép miệng đón khách, và cả khuôn mặt bi thương đưa tiễn khách về, bọn họ biết trong lòng con rể này có bao nhiêu khổ sở.
18 Sáng sớm, Phương Tử Huyên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, cô cuống quít cầm lấy điện thoại di động lên nhìn thấy là Chu Diễm gọi tới. "Tử Huyên, bạn tới tập đoàn Đông Phương một chuyến đi, nhanh lên một chút!""Đã xảy ra chuyện gì?" Lòng Phương Tử Huyên túm chặt thành một đoàn, trong khoảng thời gian này sóng trước chưa dừng sóng sau lại xô tới, lòng của cô lên lên xuống xuống, cả người cô tiều tụy không còn hình người.
19 Chờ mọi người tản đi, Đông Phương Hạo xoay nguời đi ra cửa công ty, Tô San đuổi theo lại bị anh hung hăng bỏ lại, "Tôi muốn yên tĩnh một mình một chút.
20 “Anh Hạo. . . ” Sau lưng có tiếng một cô gái truyền đến, hắn hơi nhíu mày quay đầu lại, Tô San như đứa trẻ làm sai chuyện, đáng thương đứng ở đó. “Cô tới làm gì?” Đông Phương Hạo quay ghế lại, lạnh lùng nhìn cô, cô gây thương tổn cho Phương Tử Huyên, hắn còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại tự động đưa đến cửa.