1 Edit: Tịch Ngữ“Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại.
2 Edit: Tịch Ngữ“Mau nhìn, mau nhìn, Thẩm Cảnh nhà chúng ta thật tuấn tú đáng yêu, còn nhỏ đã như vậy, lớn lên sẽ thế nào nữa? Chẳng phải đem đám con gái mê chết luôn sao?” Bà Trần bế cháu trai của mình cười toe toét, khóe mắt híp lại có thể kẹp chết một con ruồi.
3 Edit: Tịch NgữTrải qua mấy ngày Phạt Vũ Vương xem xét, đối với hoàn cảnh hiện tại của mình Phạt Vũ Vương cũng biết được chút ít…Hiện tại, hắn biến thành một đứa bé tên là Thẩm Cảnh, nơi này khác với triều đại mà hắn sinh sống, hình như là triều đại của rất nhiều năm về sau, dùng cách nói chung chung của người thời đại này chính là hắn xuyên qua.
4 Edit: Tịch NgữCho đến khi giọng nói oang oang của bà Trần, người ngày ngày đúng giờ đến thăm cháu trai đập tan hiện thực vang lên: “Thẩm Cảnh, đái dầm rồi.
5 Đây chính là lúc nghiệt duyên của Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa bắt đầu, người này hận đến nghiến răng, người kia lại mang vẻ mặt ngây thơ, nói ngắn gọn, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa kết thù.
6 Edit: Tịch NgữMay mắn tiếp theo Khương Hồng Cầm nói giúp Thẩm Cảnh, cô nói: “Mẹ, hiện tại là thời đại nào rồi, đính hôn từ bé gì chứ, chuyện này cứ để bọn nhỏ lớn lên tự mình quyết định, chúng ta đừng quan tâm nhiều.
7 Edit: Tịch NgữBà Trần mua đồ ăn về, lại thấy TV đang mở. Buổi chiều, ông Thẩm chơi mạt chược vui vẻ trở về, vừa thấy bà Trần mở to miệng, không đợi bà nói, ông liền giành trước: “Trước tiên, bà đừng nói gì hết, tôi có cái này cho bà xem.
8 Edit: Tịch NgữNếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện. Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi.
9 Edit: Tịch NgữKể từ lúc Thẩm Cảnh nói câu nói đầu tiên, hắn không thèm tự ép buộc nữa, có đôi khi cần nói chuyện, Phạt Vũ Vương sẽ dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình.
10 Edit: Tịch NgữTống Hiểu Hoa dường như đọc được suy nghĩ của Phạt Vũ Vương, nhìn bốn con vịt trước mặt, nước mắt xem như dần dần ngưng lại, vươn tay cầm con vịt nhỏ màu vàng.
11 Edit: Cận Ngôn S. J“A…a…xì!” Phạt Vũ Vương đánh cái hắt xì nặng nề, thân thể rung khoa trương, nước mũi treo trên lỗ mũi, giống như lập tức sẽ nhỏ giọt xuống.
12 Edit: Cận Ngôn S. JThẩm Cảnh đang chìm trong suy nghĩ, Phương Văn đã bước tới, trên tay cầm một cía hộp lớn được gói rất đẹp, nhìn Thẩm Cảnh vẫn còn chảy nước mũi đang được Khương Hồng Cầm ôm trong lòng, hơi áy náy nói: “Em nghe nói, Thẩm Cảnh bị cảm, nhất định là do Hiểu Hoa nhà bọn em lây sang bé, thật ngại quá.
13 Edit: Cận Ngôn S. JKhương Hồng Cầm cười cười, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu theo viền mắt rơi xuống, cô vươn tay sờ đầu Thẩm Cảnh, nói: “Được, mẹ không khóc, không khóc.
14 Edit: Cận Ngôn S. JGiữa hè, trời nóng đến độ chuồn chuồn chỉ dám bay dưới bóng râm, dường như chúng sợ ánh mặt trời sẽ làm cánh nó bị thương. Ve sầu kêu ầm ĩ trên cây suốt ngày giống như không biết mệt.
15 Edit: Cận Ngôn S. JSau khi Thẩm Cảnh biết được mình phải học chung trường với Tống Hiểu Hoa, mấy ngày nay, hắn đều nằm úp sấp giả chết ở trên giường. Vẻ mặt yếu ớt nhìn trần nhà, nếu như bà Trần hoặc người khác đi tới, hắn liền cam chịu xoay người rầm rì đứng lên.
16 Khương Hồng Cầm cũng buồn bực gật đầu, nói: “Thằng bé này, từ nhỏ không thích khóc, rất kiên cường, cũng không thích nói, thật ra… Tôi hi vọng thằng bé giống Hiểu Hoa hoạt bát một chút, biểu đạt mọi suy nghĩ trong lòng ra.
17 Edit: Tô NgữCô y tá trong phòng y tế xem vết thương của Tống Hiểu Hoa, sau đó cầm máu cho bé, quay lại nói với cô Lưu: “Vết thương không lớn, không nghiêm trọng.
18 Edit: Tịch NgữTừ một lần kia, thái độ Phạt Vũ Vương đối với Tống Hiểu Hoa càng lạnh nhạt. Tống Hiểu Hoa chỉ là con nít thì biết cái gì, mỗi ngày đến trường lôi kéo Thẩm Cảnh đi khắp nơi, cho dù đối phương dửng dưng với bé, hoàn toàn không thấy mất hứng, giơ gương mặt trái táo lên, một mình nói chuyện nhiều ơi là nhiều.
19 Edit: Tịch NgữCô giáo nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, cẩn thận kiểm tra mũi cho Bé Béo Ụ, mũi Bé Béo Ụ sưng một mảng lớn, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài.
20 Trước khi đi, Tống Hiểu Hoa chạy chậm một mạch theo sau Thẩm Cảnh, cho đến khi đến cổng trường không thể chạy theo nữa mới dừng, bé đứng nơi đó nhìn Thẩm Cảnh lớn tiếng nói: “Anh Thẩm, tạm biệt!”Phạt Vũ Vương quay đầu nhìn bé một cái, sợi tóc mềm rơi vào gương mặt bé, khuôn mặt quả táo có chút không muốn rời xa, bộ dạng như sắp cùng hắn sinh ly tử biệt, hắn mím môi, miễn cưỡng phất tay với bé, động tác coi như chào tạm biệt.