1 Vinh Khô, như loài cỏ dại ven đường, bất kinh bất nhục1 Đứa bé bướng bỉnh của ngày nào luôn một thân đầy bùn đất, ngồi trên ghế trúc ngẩng đầu nhìn viện trưởng, ánh nắng chiều đỏ rực phủ lên gương mặt nữ nhân một tầng sắc thái diễm lệ thần thánh, chiếu rực ánh mắt hắn.
2 Vinh Khô lại thành kẻ lưu lạc. Hắn ở lãnh cung cùng Thu nương sống nương tựa lẫn nhau năm năm, cứ tưởng có thể như vậy bình bình đạm đạm mà lớn lên, lại gặp phải thiên tai – địa chấn.
3 Thu đến, Lạc Hà Sơn ở ngoại ô Mạn Thành phủ dày một tầng hồng diệp1 hoa mỹ. Triền núi độ này trở thành một thảm cỏ mênh mông mỹ lệ. Thiếu niên mười một mười hai tuổi vận thanh y, bên ngoài khoác thêm tầng ngoại y xám nhạt, tay cầm dây cương lay động, mỉm cười ngồi trên tảo sắc mã2, cước bộ không nhanh không chậm.
4 Cuối ngày, tà dương hóa một dải vàng óng. “Nhìn cái gì?” nhìn nhau một hồi lâu, hắc y nam tử bỗng nhiên mở miệng hỏi Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh truyền vào trong tai, khiến Vinh Khô có một chút ngây người, ngay tức khắc liền phản ứng, ôn thanh hồi đáp “Ngắm cảnh” Nam nhân nghe xong, lại trầm mặc đứng đó, ánh mắt có vài phần tùy ý đánh giá Vinh Khô.
5 Ngày hôm sau, Vinh Khô ngay từ lúc sáng sớm đã đứng chờ ở ngoải chính sảnh. Hắn không biết tại sao Phó lão gia lại chọn mình làm người dẫn đường của vị Khâm sai đại nhân kia, cũng lười suy nghĩ sâu xa.
6 Đêm thu, hàn ý bức nhân. Xung quanh một trận ầm ầm, nhưng Vinh Khô chỉ cảm thấy trong đầu như bị một cái chày gỗ hung hăng nện vào, cả đầu đều phát đau.
7 Kẻ kỳ quặc… Vinh Khô cung kính đứng bên cạnh nam nhân, đầu cúi thấp nhưng lại không chút để tâm lắng nghe nam nhân dùng ngữ điệu phẫn nộ không đổi thuyết giáo mình, tinh thần lửng lơ bay lên tận chín tầng mây.
8 Quãng đường đi lần này tương đối xa, xe ngựa không nhanh không chậm chạy trên đường. Sau hơn một tháng cuối cùng cũng đến tiểu trấn ngoài kinh thành. Mới đầu tháng mười một, nơi này đã bắt đầu có tuyết rơi.
9 Ngũ hoàng tử hồi cung, khiến triều đình nổi lên một trận phong ba. Ai chẳng biết, Ngũ Hoàng tử sinh ra chưa tròn tháng đã bị đày vào lãnh cung cùng mẫu phi do chịu liên lụy từ án của Tấn Hầu Phủ.
10 Hai người Tấn Hầu mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ cùng Hoàng đế dùng bữa tối. Đến lúc thấy Hoàng đế buông đũa, bèn ngầm trao đổi ánh mắt, lấy cớ sắc trời không còn sớm, khi được Hoàng đế ưng chuẩn liền vội vàng ly khai Thanh Thu cung.
11 “Điện hạ!” Lam Minh hoảng hốt vội đỡ lấy Vinh Khô suýt nữa đã ngã quỵ, nôn nóng bảo “Người thân thể không khỏe, để nô tài thỉnh thái y…” Ổn định cơ thể lại, Vinh Khô chậm rãi nhắm hai mắt, có chút khó chịu áp chế cảm giác chóng mặt đau đầu lại.
12 Do vội đến chỗ học, Vinh Khô nhận lấy thư tín trước. Ở ngoại điện cùng hai thiếu niên chào hỏi xong, liền dẫn Lam Minh cùng hai thư đồng đi đến Tây thư viện.
13 Xem xong thư tín, Vinh Khô gấp cẩn thận lại rồi giao cho Lam Minh cất đi, xong lại tiếp tục vùi đầu viết tự thiếp. Trong thư tín, Phó Hòa Cẩn chỉ giản lược viết vài chuyện xảy ra dạo gần đây, cũng không có tiếp tục truy hỏi về thân thế Vinh Khô nữa.
14 Cung nhân dọn dẹp mọi thứ trong vô thanh, đi lại cũng thật cẩn thận, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Vinh Khô cúi đầu, im lặng ngồi một bên. “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Hoàng đế khẽ cau mày nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cần ở cạnh người này, y luôn khó có thể khống chế tâm trạng của mình, nhịn không được mà chú ý nhất cử nhất động của đối phương.
15 Sơn quang hốt lạc, tán phát tịch lương1. Lam Minh cầm trên tay bỉ sưởng2 bạch sắc, nét mặt gấp gáp đi đi lại lại khắp nơi trong doanh địa. Chợt nghe một tiếng ngựa hí, phía trước có vài thế gia công tử đang cùng nhau bàn luận về chuyện đi săn hôm nay thu hoạch những gì.
16 Đại Hạ tuy là một đại quốc, quốc thế1 tối cường, nhưng ở Tây Bắc có loạn La Sát, gần một trăm năm rồi vẫn chưa bình định được. La Sát quốc danh tự vốn không phải gọi là La Sát, mà là Lưu Việt quốc.
17 Thiếu niên trên lưng ngựa một thân huyền sắc nhung trang, tư thế oai hùng hưng phấn, đi đi lại lại ở đầu quân. Chờ đến khi các tướng sĩ lần lượt khuất dần trong phạm vi tầm mắt của chúng nhân, y đột nhiên quay đầu lại, trên mặt loan một nụ cười sáng sủa rực rỡ, nhìn về phía cổng thành liều mệnh vẫy tay.
18 Tàn nguyệt như câu. 1 Trong Thanh Thu cung một mảnh tiêu tịcstrong. Đặng Tề đang vội vàng băng qua hành lang gấp khúc, chợt vòng lại, đưa ngón tay chỉ vào hai kẻ đang đứng ở giả sơn nhàn rỗi phiếm chuyện, lớn giọng trách mắng “Các ngươi lá gan đúng là không nhỏ, không lo đi hầu hạ Điện hạ, lại ở trong này lén lút lười biếng!” Mắng hai tiểu cung nữ vô trách nhiệm một trận xong, y mới tiếp tục đi về phía thiên điện.
19 Nghe tiếng bước chân của Đặng Tề càng lúc càng xa dần, Vinh Khô thẫn thờ nằm trên giường, cả người đều dính đầy mồ hôi, y vật dính sát vào da, thực không thoải mái.
20 Thái y đến rồi lại đi, ai nấy cũng đều sầu mi khổ kiếm Lam Minh tiễn Thái y đi, trở về hoa viên, chỉ thấy một thân ảnh nhất mạt thiển giáng sắc chậm rãi bước đi cạnh trì đường, phía sau Đặng Tề cẩn thận theo sát.