1 Trong không khí có một mùi vị không thể nói thành lời, đó là mùi sương sớm hòa lẫn với ánh mặt trời, khiến cho người tôi có cảm giác mơ màng. Sức lực cũng dần lan tỏa tới tứ chi, tôi giật giật ngón tay, lại giật giật toàn bộ cánh tay, cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt … Ánh nắng có chút chói chang bởi vì ngay bên cạnh giường là cửa sổ sát đất hé một nửa.
2 Phòng khách rộng rãi đặt vài chiếc sô pha, tôi chọn một cái ngồi xuống, vẫn không đi tìm đèn, biết mình không tìm được cho nên dứt khoát bỏ đi. Màn “đông cung” ban nãy đột nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi, vãi! Nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như thế này, mà nhất là do hai tên đàn ông với nhau! Không được! Ác linh cút đi! Tôi lắc đầu điên cuồng, đem hình ảnh Hình Dạ lõa thể trong đầu — cũng không phải! Là hình dáng động dục của hắn, tất cả tống cổ ra ngoài!
Không thể tiếp tục như vậy nữa, ngày hôm nay tới đây là để ra oai phủ đầu với hắn, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thật ra tôi có cảm giác hôm nay chính mình mới là người bị hắn áp đảo tinh thần! Bản thân quả nhiên còn chưa đủ trình lưu manh mà!
Tôi ngồi thẳng người, dịch về phía sau, hai tay đặt ở hai bên, muốn làm tư thế “quân lâm thiên hạ”.
3 Tôi hoài nghi nguyên nhân mình đến thế giới này, tôi hoài nghi bản thân có thể trở lại cuộc sống lúc ban đầu hay không — nhưng tất cả mọi thứ đều phải tiếp tục thôi, đã không thể quay lại được nữa rồi — việc duy nhất có thể làm — chính là khi mình còn chưa sụp đổ — thì hãy sống cho thật tốt —-
Ánh nắng mặt trời lại một lần nữa xuyên qua cửa sổ mà chiếu vào, trên người có chút nóng, đã phơi nắng thật lâu rồi sao? Giật giật mí, tôi mở mắt, ah — cả người đau nhức, ngày hôm qua vận động quá độ à? Nâng nửa người trên dậy mới phát hiện tối qua căn bản chưa cởi quần thì đã ngủ rồi, thảo nào ngủ thấy khó chịu như vậy — cởi quần đi vào phòng tắm, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào người từ đầu đến chân — tư tưởng dần dần trở nên rõ ràng.
4 Chưa bao giờ có được một giấc mộng an bình như vậy — thánh đường đứng sừng sững một mình trên sườn núi, cây thánh giá cổ kính ngự trị ở nơi cao nhất, ánh nắng chiếu xuống vô cùng lóa mắt — tôi lẳng lặng ngồi dưới bóng râm của tán cây xanh biếc, ngẩng đầu lên đưa tay che bớt một chút ánh nắng — tiếng chuông trầm ổn vang lên từ nơi xa xăm nào đó — trong không gian — có một mùi vị đặc biệt — chưa bao giờ ngửi qua — khiến cho người ta an tâm — cũng khiến cho người ta đau lòng —-
“Có khỏe không?”
“Cút!”
“Thân thể vẫn còn đau sao?”
“Cút!”
“Vẻ mặt lúc cao trào của em thật đáng yêu!”
“Cút!”
“Về chỗ tôi ở đi! Có thể bên nhau bất cứ lúc nào.
5 Hình Dạ đã từng hỏi tôi: Lạc, vì sao em lại đi trên con đường này? Em cũng không phải là một kẻ thích hợp với việc đánh đánh, giết giết, em hẳn là nên có một cuộc sống yên ổn bên cạnh người mình yêu, hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi của đời người — tôi khẽ cười, không nghĩ từ trong miệng hắn sẽ thốt ra được những lời này.
6 Tôi ở trong gương — đã trở nên mơ hồ — tôi đang làm gì — Rốt cục tôi vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này sao —-
Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt.
7 Bên tai là tiếng thở gấp dồn dập, không khí ngày càng trở nên ẩm ướt, nóng bỏng khiến đầu tôi choáng váng, từng thớ da thịt trên cơ thể đều tản ra hơi nóng khó có thể tưởng tượng, trên môi là cảm giác mềm mại, đầu lưỡi không ngừng lướt qua hàm răng, tôi mệt mỏi không phản kháng, mà cũng chẳng muốn ― cảm giác lúc này thực buông thả, nhưng khoảnh khắc hấp dẫn con người thường thường chính là lúc phóng túng ― mồ hôi nóng hổi trên cơ thể đang lan tỏa, tản ra thứ mùi vị không rõ ràng ― khiến người ta phát nghiện ― chợt nghe thấy tiếng mưa rơi từng hạt từng hạt đập vào cửa kính ― trời đã mưa rồi sao ―
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ ― cứ khi nào ở bên anh ― thì dường như trời lại đổ mưa ―” mở mắt ra, bên ngoài đã tối đen, nhưng mưa cũng tạnh rồi.
8 Có đôi khi tôi phải bó tay, thật không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì — Ví dụ như hiện tại, tôi quay đầu một trăm linh một lần liếc qua người đàn ông đang lái xe bên cạnh, trong miệng đang hát một bài hát tiếng Nhật nào đó.
9 Đêm tối là cội nguồn của tội ác, nó sẽ làm cho người ta lạc mất phương hướng, dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào tìm được lối thoát, chỉ có thể vĩnh viễn hãm sâu trong đó —-
Tôi cùng Hình Dạ trong đêm tối hôn nhau.
10 Trên hành lang rộng rãi của bệnh viện, bốn nữ y tá mỗi người trên tay cầm một cái cặp lồng được bao bọc đẹp đẽ, vẻ mặt hưng phấn mà đi về một phía. Ngoài cửa sổ, hoa trong vườn của bệnh viện đã lẳng lặng hé nở, báo hiệu mùa xuân đã bất tri bất giác trở về lúc nào không hay —
“Haiz! Nhanh lên! Không biết bác sĩ Anh Đình có thể ăn đồ tôi làm không nữa!” Một cô gái ôm cặp lồng màu phấn hồng kích động nói.
11 Đây là chốn tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đến, kể từ ngày bắt đầu cho tới bây giờ tôi chưa từng bước qua nơi đây. Hôm nay là lần đầu tiên đặt chân tới, ở chỗ này, không có một chút hơi thở của sự sống —- Tôi không hiểu, vì sao cậu ta lại có thể ở chỗ này ngốc lâu đến như vậy, thế mà lại còn trở thành ‘vua’ nữa chứ!
Người mà tôi đã từng biết, tuyệt đối không phải như vậy– có lẽ, ngay từ đầu, tôi đã không thực sự hiểu cậu ta — Khu phía bắc của thành phố này, đối với người thường mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với người trên giang hồ, đó chính là bên kia địa ngục.
12 Phía trước là một mảnh tối đen, đường phố sáng trưng lúc này đối với tôi mà nói cũng không khác gì rừng rậm vô tận, không tìm thấy lối ra —
Tôi muốn đi tìm hắn, nhất định phải tìm được! Lao như điên ở trên đường, đi qua vô số đám đông, trong lòng tôi rất hoảng hốt! Không — tôi không biết liệu tim mình có còn đập nữa không, hay là từ thời khắc kia, nó đã ngừng hoạt động rồi.
13 “Eh nhóc, cậu muốn thế thật sao? Trông đàng hoàng thế kia sao lại muốn làm lưu manh?”
“Sở thích cá nhân thôi …”
“Gì chứ! Ông đây chưa từng nghe thấy ai lại có sở thích gia nhập xã hội đen đấy! Cậu có bản lĩnh gì?”
“Tám mươi người nằm ngoài cửa là do tôi không cẩn thận ra tay, bọn họ nói nếu muốn gặp anh thì phải qua được bọn họ …”
“Ha ha ha ha! Thú vị! Thực sự thú vị! Quên đi! Vừa lúc tôi đang thiếu một thuộc hạ thân cận có thân thủ tốt, là cậu đi! Từ nay về sau gọi tôi đại ca là được rồi! Aiz ~! Cậu tên gì?”
“Chung Chính Cường …”
“Chung … a ~~! Phiền chết đi được! Tên gì mà dài thế! Gọi tên thật quá phiền phức! Được rồi … sau này cậu gọi là Đại Cường đi! Đại Cường! Tên hay phải không?”
“…”
“Hử! Không nói lời nào à! Thật là một đứa trẻ ít nói mà … được rồi! Cậu bao nhiêu tuổi thế …”
……
“Anh không sao chứ?”
“Không có việc gì, trên vai bị chém hai nhát thôi, không đáng gì! Thương như thế mà không chịu nổi thì sao làm đại ca của các cậu được? Chết cha! Lại có người đuổi theo, mẹ nó!”
“Đứng ra sau lưng tôi đi …”
“Ha? Thế nào? Muốn trung thành hộ chủ à?”
“Bảo vệ anh … là trách nhiệm của tôi!”
“Anh … gì chứ! Bình thường thì chẳng bao giờ nghe anh gọi một tiếng đại ca, bây giờ … tay chân nhanh lên một chút, tôi không muốn mất máu quá nhiều mà chết sớm đâu!”
“Này! Đại Cường, nếu như có một ngày chúng ta cứ như vậy chết ở trên đường thì làm sao bây giờ?”
“Đó cũng là chuyện đã lường trước, không sao cả!”
“Anh có hối hận không? Đã bao giờ nghĩ, nếu không ra nhập Phượng hoàng hội, anh sẽ có một cuộc sống khác, một cuộc sống … bình thường, yên ổn như bao người khác …”
“Tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không hối hận!”
“Nếu cho anh cơ hội lựa chọn một lần nữa thì sao? Sẽ thế nào?”
“Tôi … sẽ ở bên cạnh anh, bảo vệ anh!”
……
“Tôi không có khả năng cho cậu ta bất kì hứa hẹn gì, anh cũng biết, chúng ta là người như thế nào, có hôm nay không có ngày mai, giống như anh nói, tình cảm của cậu ta với tôi không phải là giả … nhưng tôi không thể đáp lại bất kì ai, chúng ta … đều không có cách nào biết được tương lai sẽ ra sao! Tôi với cậu ta ….
14 Vẫn còn lưu lại thành phố này, tôi cũng không rõ bản thân mình đang chờ đợi cái gì nữa, có lẽ chỉ đơn giản là đợi mà thôi. Ở trong phòng trọ cũ, chẳng muốn đi đâu, cũng chẳng biết nên đi đâu, không vội vã tìm việc làm mới, với trạng thái hiện tại của tôi thì có làm gì cũng vô dụng mà thôi …
Ngồi dựa lưng vào tường nhìn ra cửa sổ, bóng đêm bao trùm bốn phía, nước mưa từ bên ngoài hắt vào tấm lưng trần của tôi.
15 Trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi ngoài trời tối đen mới phát hiện ra đã tám giờ từ lúc nào. Sáng nay, sau khi Hình Dạ đến nói những lời đó, tôi cùng Tiểu Hân nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, mãi không nói lên lời.
16 Con chim trong lồng không có được tự do, đợi chờ đằng đẵng chỉ mong một ngày có thể thoát ra thế giới bên ngoài, hưởng thụ cảm giác bay lượn trên bầu trời.
17 Thời gian tựa như tấm gương, luôn phản chiếu hình ảnh quá khứ của con người. Khác biệt duy nhất chính là, nếu không muốn soi thì gương sẽ chẳng thể phản chiếu bất kì thứ gì, nhưng mà thời gian, dù không mong muốn, nó vẫn tiếp tục phản chiếu mãi mãi, chẳng bao giờ ngừng lại …
Tôi ngã xuống giường, tất cả mọi thứ trong đầu đều hỗn loạn, từ lúc trở về vẫn không nói được một lời.
18 Tôi đã cho rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng còn bất kì thay đồi nào nữa, Tam Cường ra đi chẳng qua cũng chỉ như một bài nhạc đệm mà thôi. Tôi có thể làm gì chứ? Khóc hay là biến mất khỏi thế gian này? Cũng đều vô ích thôi.
19 “Cậu là cảnh sát nằm vùng, còn cậu ta, chính là nội ứng của Hắc Xà!” Bên tai vang lên giọng nói của Hình Dạ, dường như rất xa xôi, thậm chí xa đến nỗi có chút hư ảo …
“ ‘Chim ưng Á châu’, danh hiệu rất oai phong, phải không? Đáng tiếc hầu như chẳng có ai biết tên thật của cậu ta.
20 Ai đó làm ơn nói cho tôi biết mọi việc đang diễn ra trước mắt không phải là sự thật …
Cũng chẳng phải chưa từng nhìn thấy hai tên đàn ông ẩu đả với nhau, nhưng cho tới bây giờ quả thật đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến hai cao thủ quyết đấu.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34