1 Trường An thịnh thế.
Trên đường cái, nhìn đại chỗ nào cũng thấy người Hồ mắt xanh tóc vàng, trang phục dạn dĩ.
Năm mới đến gần, dân ngoại quốc sống tại Trường An cũng hùa theo góp vui, thống lĩnh Ngoại Ti Tỉnh là ta, công việc tự nhiên càng lu bù.
2 Nút trên xong thì đến nút dưới, cũng là thuận lý thành chương1 mà thôi.
Chẳng mấy chốc hai mắt ta đã tối sầm, mê man thẳng đến sáng hôm sau.
Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, ta mơ mơ màng màng vươn tay sờ soạng bên người.
3 “Đại nhân, đã thỉnh thiên sư1 tới… Oái… Đại nhân?”
Đạo sĩ Thừa Thiên Quan mà Tử Du nho nhã lễ độ mời đến, vừa vào cửa đã bị ta và Kuzuo hù chết khiếp.
4 “Ngự Vương phái người đưa đến?”
Ta nhìn Tử Du bưng canh ngân nhĩ tổ yến tới, mở nắp đậy, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
“Đại nhân lần này bệnh liền mấy ngày, trong triều trên dưới đương nhiên không thể giấu được, hơn nữa trong lúc đại nhân ốm liệt giường, mấy đám ngoại quốc niên cống đều là thuộc hạ thay mặt đại nhân đưa vào cung, trên đường gặp phải Ngự Vương điện hạ, khó tránh khỏi bị hỏi vài câu.
5 “Không đâu. ” Ta ép mình rặn ra một mạt cười, “Ngự Vương điện hạ sẽ không chán đâu, Ngự Vương điện hạ, là thích ta mà. ”
Ngự Vương nhìn ta cười tủm tỉm, nhu tình như nước, “Đúng vậy Quý Thanh Hòa, bản vương rất thích ngươi thì sao.
6 Đến bảo khố lần này, Tử Du Tiểu Mai nói cái gì mà phải đi theo, chỉ sợ ta lại ngất.
Dấu chân lún sâu trên tuyết dày, lại bị gió bấc cào lên hết đợt này tới đợt khác.
7 “Ở Trường An có gần ba nghìn lưu học sinh Oa Quốc, từ bây giờ, việc quản lý đám người này sẽ giao hẳn cho ngươi. ”
Tử Du đưa tài liệu về lưu học sinh Oa Quốc cho ta, ta xoay người một chút, quẳng thẳng sang chỗ con thỏ nhãi ranh.
8 Tâm trí rối bời mò về được Ngoại Ti Tỉnh thì đã tối mịt, ta vừa thò đầu vào đại đường, lại phát hiện con thỏ nhãi ranh cùng bọn người Tử Du đều ở bên trong.
9 “Khả năng là mai sẽ thẩm vấn, bản vương đã ra lệnh, không kẻ nào được phép dụng hình với ngươi. ” Ngự Vương móc khăn tay ra, lau lau khóe miệng ta, “Bản vương phải đi rồi.
10 Ta còn chưa kịp phản ứng lại, thiếu niên đã dí sát cái mặt qua, vóc người hắn thấp hơn ta nửa cái đầu, lúc này đang ngước mặt nhìn ta, vẻ mặt kiều mỵ, “Quý đại nhân, ngươi thấy ta rất đẹp có phải không.
11 Chẳng biết Dạ Hồ dùng cái quỷ thuật gì, mà chỉ mình ta nhìn ra được, chạm vào được, còn người khác thì không.
Vừa mới bảo hạ nhân lau vết máu đi, đã thấy hắn đằng đằng sát khí chui ra từ lỗ nẻ nào, bay ra sau chộp lấy bả vai ta, dí sát mồm vào lỗ tai ta, gào lên inh ỏi, “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi mau đổi lại tên cho ta!!”
“Không!”
Ta rùng cả mình, bịt chặt hai tai.
12 “Mau mang tới đây!”
Tử Du gọi người đem lò than tới.
Run rẩy núp trong chăn, trở lại phủ đã nửa canh giờ, nhưng ta vẫn như cũ lạnh run lập cập.
“Từ nãy đến giờ đại nhân chưa ăn chút gì, chỉ dựa vào chậu than e rằng khó có thể khu hàn…”
“Ta đi làm ngay.
13 “Đại nhân, vỏ sò này…” Con thỏ nhãi ranh xán lại, “Ngài đã nhìn cả đêm rồi. ”
Ta khép bàn tay lại, ôm gối, tựa ở góc giường. “Lúc trước ngươi còn muốn kia mà.
14 “Oa a. ”
Ta bị thiếu niên xuất hiện thình lình dọa nhảy dựng, cả người rung chuyển, sau cùng là nện thẳng cái mông về đất mẹ.
Thiếu niên chớp chớp đôi con ngươi tím sẫm, lục ra từ trong lòng một vật gì đó phát quang, dí sát vào dưới mũi ta, “Đại nhân tìm thứ này à?”
Chính là viên dạ minh châu bằng cỡ móng tay.
15 “Ngươi buông ta ra!”
“Đại nhân không vui à?” Dạ cúi đầu ghé sát vào sau tai ta, bất mãn nói, “Bắt một kẻ chuyên ở dưới như ta phải đè ngươi, ta cũng đâu có vui vẻ gì.
16 Bay đến tận cùng luồng bạch quang, xa xa thấy một bóng người đang đứng, đến gần rồi, mới nhìn rõ cặp mắt màu tím kia, là Tử Vi.
“Đại nhân, trở về thôi.
17 “Đại nhân sao đã đi ra rồi. ” Tử Du chặn ta ở cửa đại đường, “Văn thái y nói, phải nằm trên giường đủ ba tháng. ”
Ta cười hô hô nói, “Tử Du, bên ngoài hoa đào đều nở, ngươi cho ta xem một tẹo, ta tăng lương tháng cho ngươi…”
Tử Du do dự một chút, “Tăng bao nhiêu.
18 Một mảnh huyết vụ nổ tung trước mắt.
Ta bị một cỗ mãnh lực đẩy xa cả trượng1. Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, ả thích khách cuối cùng đã ngã xuống.
19 Quốc tang ba tháng. Dân chúng chỉ được mặc đồ trắng, không được treo đèn màu.
Ta được nuôi ở Thiên điện mấy ngày, rồi bị Ngự Vương tống về Ngoại Ti Tỉnh.
20 Ngự Vương cứ đứng trơ trơ như thế, ta cứ nằm úp sấp như thế, Dạ cứ bay lượn lờ như thế.
Thời gian dường như ngưng lại.
Qua hơn nửa ngày, Ngự Vương rút cuộc bình tĩnh nói, “Không phải đại đường Ngoại Ti Tỉnh đã thỉnh đến Quan m ngàn năm à.