1 Bất tri bất giác, lá bạch dương non nớt đã lớn bằng bàn tay.
Bất tri bất giác, cỏ nhỏ ven đường đã vươn tới mắt cá chân.
Bất tri bất giác, thời tiết đã đến lúc cuối xuân đầu hạ.
2 Mới đi ra từ hội quán cờ vây Hikaru đối với thái độ trêu tức vừa rồi của Akira rất là bất mãn, có điều không biết vì sao trong lòng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, giống như tảng đá lớn đã được bỏ xuống, thượng thông hạ thuận.
3 Hikaru cùng Akira cứ như vậy ở trên đài vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện (đương nhiên, phần lớn thời gian là Hikaru giương nanh múa vuốt, mặt mày hớn hở mà thao thao bất tuyệt, còn Akira chỉ khẽ mỉm cười nhìn chú ‘kim mao hầu tử’ kia ‘làm xiếc’), bất tri bất giác đã là giữa trưa, khách trên tầng đỉnh cũng càng ngày càng nhiều.
4 Mất một phen công phu mới có thể leo lên tầng thượng, vô luận là đài ngắm cảnh hay là nhà ăn đều sớm không còn cảnh tượng náo nhiệt như hai mươi phút trước, thật sự là người không phòng trống.
5 “Tôi là Touya Akira”
“Tôi là Shindo Hikaru, tiểu học năm thứ sáu”
“Sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa. ”
“Nếu cậu cứ đuổi theo ảo ảnh của tôi thì ngày nào đó cậu sẽ bị chân chính tôi đuổi kịp.
6 Bởi vì hướng gió, Hikaru vẫn bị ép ở lan can bảo hộ, đằng sau vì đau đớn kịch liệt mà dần trở nên không có cảm giác. Gió vù vù thổi vào lỗ tai, thật giống như muốn thổi vào trong óc, ong ong vang.
7 Đem tiểu Diệp trả lại cho mẹ cô bé, còn lại không cần nhiều lời, tự nhiên là ngàn vạn tạ ơn. Sau dó đoàn người liền đứng ở dưới tòa tháp chờ đợi giải trừ cảnh báo, Hikaru và Akira cùng Xuyên Trạch trò chuyện rất nhiều, về công tác, về cuộc sống… đương nhiên, thế giới kỳ thủ cùng thế giới nhân viên cứu hộ với nhau mà nói thì thập phần mới mẻ, cho nên tuy rằng bị ‘đóng’ đến chạng vạng mới có thể dỡ bỏ lệnh cấm, trong khoảng thời gian này mấy người đều không nhàm chán, ngược lại lại vô cùng thú vị.
8 Giữa mùa hạ, ánh mặt trời nóng rực chiếu vào tán lá dày rậm làm dịu đi nhiệt tình của nó. Ánh sáng và bóng tối xen kẽ làm cho thời gian có vẻ trở nên lười nhác, giống như một đoạn đồng hành ngân nga nhàn tản.
9 Tàu điện của Nhật bản chính là vững vàng cùng thoải mái nổi tiếng thế giơi, lúc này hai thiếu niên mười bảy tuổi đang ngồi trên xe, cảnh sắc hai bên vụt qua nhanh rồi ở lại phía sau, tuy rằng từ Tô-ki-ô đến Tochigi là hai khí hậu khác nhau, cảnh sắc hai bên đường cũng dần biến đổi từ đô thì ra đến bình nguyên.
10 Bởi vì địa hình Tochigi vây quanh là núi không thích hợp cho đường ray tàu điện, nên tàu chỉ đến ga chính rồi không đi tiếp nữa, Hikaru cùng Akira đành phải xuống xe.
11 Ánh mặt trời xuyên qua không trung trong trẻo chiếu vào trên người, bởi vì gần buổi trưa nên nắng trở nên sáng thêm vài phần, may mà lúc nào cũng có những trận gió nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh nên không làm cho buổi trưa mùa hè này khiến cho người ta nóng bức khó chịu.
12 Xe đạp màu trắng đơn độc tiếp tục tiến lên trên con đường đất vàng không lấy gì làm bằng phẳng lắm, trảng bồ công anh kia bao phủ khắp chân núi xanh biếc kia cũng chạy song song cùng.
13 Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, đây là đặc điểm của khu vực gió mùa, vừa rồi vẫn là đầy trời u ám, hiện giờ ông mặt trời đã vụng trộm nở nụ cười, những giọt nước trên lá cỏ rơi xuống đất, ánh mắt trời xuyên qua chiết xạ thành một cảnh tượng núi non sau mưa vô cùng khác biệt.
14 Minako không cam lòng mà đi vào bếp, vẻ mặt Cô Kaori cười qủy dị kéo con gái lại bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Con vừa thấy Shindo-kun được chứ?”
“Mẹ
mẹ cùng dì Mitsuko đều là đại biến thái!”
“Nào có đứa con nào nói mẹ mình như vậy chứ? Như thế nào, không thích a?”
“Thích
”
“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.
15 9:30 tối cuối tuần, nhà Touya.
“Vâng, đúng vậy. Gần đây con vẫn khỏe. ”
“…. . ”
“Chúng con không sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi. ”
“…. ”
“Về chuyện kia… Con còn đang suy nghĩ, cha.
16 Sau khoảng khắc yên lặng vì khiếp sợ, không gian trong toa xe chật hẹp lại bắt đầu náo loạn lên, yên tĩnh qua đi là la hét hoảng sợ cùng nghị luận ồn ào.
17 Ngực dồn dập nặng nề hít thở nhưng giống như chẳng thế hít vào cái gì, phổi không được thỏa mãn, cảm giác nặng nề đọng lại toàn thân, tuy rằng không thống khổ đến mức phát cuồng nhưng toàn thân trên dưới đều chẳng có chút khí lực nào.
18 “Akira… Akira! Akira, tỉnh lại đi, này… Akira!!! Tỉnh lại đi a…”
Ai… ai đang gọi ta? Thật là ồn ào… ghét quá đi mất… không cần, đừng vỗ mặt ta… Ai?… Ghét quá! Im đi!… Như thế nào vẫn còn gọi a? Tức quá đi mất… —
“Có im đi để tôi chết không a?!” theo bản năng mà hô to, Akira dường như bị chính âm thanh của mình làm cho hoảng sợ… Sao? Hơi hơi mở mắt ra, a! Thật là chói mắt! Phản xạ lấy tay che mắt… mình đang nằm mơ sao? Hay là đến thiên đường rồi?
“Touya Akira cậu là đồ đáng ghét!!! Cậu nói hươu nói vượn gì thế hả?! Cậu mở mắt ra cho tôi!”
Bả vai bị lay động kịch liệt, ý thức vì chấn động cùng âm thanh cao vút mà “sưu” mọt cái trở lại thân thể.
19 Đã gần cuối hè, thời tiết sớm đã không còn khô nóng như giữa mùa mà ngược lại, làm cho người ta có cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Thực ra cuối hạ đầu thu là khoảng thời gian đặc biệt, với mỗi tâm tình khác nhau mà thời tiết lại bày ra những bộ mặt khác nhau, có người cảm thấy mùa thu vui vẻ vì sắp thu hoạch, có người lại cảm thấy buồn vì cảnh vật sắp héo tàn.
20 “Akira à, điện thoại của con này!” âm thanh của Akiko từ dưới cầu thang truyền lên, cậu đành phải buông chỗ sách cờ đang sắp xếp dở xuống nghe điện thoại.