1 — Giữa hè có những chiếc áo sơ mi được giặt sạch phơi trên sào dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, giữa hè có những âm thanh phát ra từ dưới những tán cây to, giữa hè cậu nheo mắt từ xa chạy đến trước mặt tôi, giữa hè cậu bị phơi nắng đến gương mặt đỏ bừng ngồi đối diện tôi ăn một chén thịt bò… — (chém gió là nhiều =]]) ~ Một ngày hè ở Thượng Hải, tiếng ve sầu kêu râm ran, thời tiết thì nóng đến kinh khủng.
2 — Trước kia từng có một cậu con trai người Canada nói hẹn gặp lại cậu với một vẻ mặt buồn bã. Cậu ta nói, bất cứ lúc nào cậu cần tớ thì cứ việc gọi. — ~ Làm trong nghề dịch vụ, thái độ là cực kỳ quan trọng, bạn cần phải chậm rãi mà tập học cách nén giận.
3 — Tôi đứng dưới ánh nắng mặt trời nóng hừng hực, nheo mắt đoán tên anh. — ~ Vừa nhấc điện thoại lên, một giọng nam gắt gỏng oán giận nói: “Này, đã nói đúng 12:30 sẽ giao hàng lại đây mà, bây giờ đã 12:55 rồi, mấy người tính sao đây hả ?” “Chào ngài.
4 — Trông anh cứ như người đến từ một hành tinh khác, trầm mặc đứng thẳng giữa quảng trường, không nói một lời nào. — (ờ thì ý em là anh… rực rỡ rạng ngời khác hẳn với ng thường, chứ không phải nói anh quái đản không giống ai như ng ngoài hành tinh a~) ~ Trịnh Dịch Tắc mở một phần mì Ý ra, vừa đặt xuống đã càn quét sạch sẽ.
5 — Đã không dưới một lần liên tục gặp được anh, tôi cảm thấy kích động không ngớt, duyên số thật là kỳ diệu, nếu không thì trong cả một thành phố rộng lớn như vậy sao lại có thể gặp nhau nhiều lần chứ ? — Cuối hè đó Trác Dật hỏi hắn như vầy: “Này, cậu định cứ tiếp tục giao pizza cho người ta như thế này sao ?” Gia Y cúi đầu cười cười, “Không đâu, đợi khi nào tích cóp đủ tiền rồi sẽ không làm nữa.
6 — Tôi lờ mờ thấy bảng tên trên áo blu của anh, len lén vội vội vàng vàng nhìn lướt qua —— Tăng Sách. Còn lo cười thầm tên người ta kỳ quái, nhưng lại quên mất tên của mình cũng là chuyện cười cho người khác còn gì.
7 — Hóa ra, anh không phải là không ôn nhu. Em muốn cùng anh đi khắp cái Thượng Hải này. Như vậy, có phải cũng có thể xem như đã đặt chân đến hết toàn bộ Trung Quốc rồi hay không ? — ~~ “Này, anh muốn ăn gì ?” Cậu đi theo sau Tăng Thác ra khỏi cửa bệnh viện.
8 — Thật muốn biết chuyện cũ của anh, muốn biết quá khứ của anh, muốn biết anh đã từng có một người yêu như thế nào. — ~~ Vốn là đang làm ca tối, nhưng bởi vì một bà lão mà cậu phải vất vả đến bệnh viện một phen.
9 — Khi đó tôi đã kể cho anh câu chuyện thần thoại về Cupid và Psyche , nói cho anh rằng: “You just follow your heart. ” Thế nhưng, thật ra tôi cũng không rõ, rốt cuộc đó là nói cho anh nghe, hay là nói cho chính mình nghe nữa.
10 — Cậu không thích mùa thu, bởi vì khi đó thời tiết chuyển lạnh, năm nào cậu cũng bị sỏi mật quấy phá. Cậu không thích mùa thu, bởi lẽ, đây thật sự là một mùa bi thương.
11 — Anh thật đặc biệt. Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự lương thiện và tinh tế trong anh, anh kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ. Tôi thích anh tỉ mỉ, thích anh biết quan tâm chu đáo… — “Phó Gia Y ! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu phải lập tức đến bệnh viện !” “Không đi được không a…” Cả người cậu chôn trong chăn, co thành một cụm.
12 — Sáng ra, cậu nghe Lâm Cát Cát hỏi mình: “Cậu có từng yêu thật lòng một ai chưa ? Một người mà cậu có thể trả giá tất cả vì y, một người mà bất luận phải trả giá bao nhiêu cậu cũng thấy đáng giá ?” — ~~ Lâm Cát Cát có một người bạn trai là quản lý của một xí nghiệp.
13 — Có đôi khi, thích một người cũng tựa như thích núi Phú Sĩ. Có cách gì có thể di động cả một tòa núi Phú Sĩ ư ? Câu trả lời là: bạn hãy tự leo qua đi.
14 — Người ta nói, những hồi ức đặc biệt luôn gắn liền với một số đồ vật nhất định. Nếu có một ngày lỡ vứt chúng đi, ta sẽ điên cuồng tìm kiếm lại, ta sẽ thấy sợ hãi.
15 — Đừng để sự nhu nhược khiến ta chùn bước, đừng để sự sợ hãi phải mất đi khiến ta bỏ lỡ cơ hội. Bạn phải biết rằng, nếu đã trôi qua thì sẽ không còn được hối hận mà chỉ có thể chấp nhận kết quả.
16 — Gió thu lạnh lùng thổi qua, cậu lặng lẽ đi theo sau anh, bỗng nghe một tiếng “Đi ra”, nhất thời xấu hổ vô cùng. Tại sao mỗi lần lén theo đuôi đều bị anh tinh tường phát hiện nhỉ ? — Tăng Thác nói: “Chờ điện thoại của tôi.
17 — Tăng Thác nhìn thật lâu mới hiểu ra, người nọ tuy bày ra bộ dáng giương cung bạt kiếm nhưng lỗ tai đỏ hết cả lên lại không che được mắt người ta, có lẽ vì sợ hãi bị cự tuyệt, cho nên muốn cười lên để che giấu tâm tư.
18 — Đầu chôn trong gối, nước mắt đầy mặt. Có lẽ là vì đau, cũng có lẽ là vì điều gì khác. — ~~ Lúc bị áp trên giường, cậu hoảng loạn mà nhắm lại hai mắt.
19 — Hóa ra, đây chính là cái mà người ta gọi là yêu đơn phương. Đoạn cảm tình này chỉ vừa bắt đầu mà tôi cứ cảm thấy như đã trải qua vài thế kỉ, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
20 — Mỗi người đều có những thứ mà mình quý trọng, không thể nói là có thể vứt bỏ ngay được. Cũng giống như trong lòng mỗi chúng ta đều có một người nào đó, không phải nói quên thì có thể quên ngay, nói buông tay thì buông tay được ngay.