1 Diệp An Thần chưa từng nghĩ chính mình sẽ chết sớm như vậy, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ xuyên qua. Nhìn người ở trong gương thử lắc đầu, người ở trong gương cũng lắc đầu theo.
2 Hưng phấn xong cũng đã là hai ngày sau, Diệp An Thần đem cái bản mặt tươi cười đứng trước cửa trường học, đúng vậy, không có nhầm lẫn đâu, thân xác này đúng là vẫn còn là sinh viên năm tư đại học, hơn nữa lại học kinh tế, đúng là thân thế này phải danh tiếng thế nào a.
3 Nhớ tới cái tên < lạnh="" lùng="" bá="" đạo="" tổng="" tài="" muốn="" thượng="" ta=""> dạ dày Diệp An Thần liền bắt đầu cảm thấy đau, cậu có thể là trước kia muốn tìm đường chết mới đọc cái quyển ngôn tình này.
4 Thời điểm cậu trở về, soái ca vẫn nhắm mắt dưỡng thần dưới cây như cũ, tuy nhiên bánh bao đặt bên cạnh đã biến mất.
Méo miệng đi tới cạnh soái ca, chuẩn bị ngồi xổm xuống, thì soái ca liền mở mắt.
5 Trên đường về lớp học, Diệp An Thần thấp thỏm lo lắng, không biết sư huynh có vô tình gặp nữ chính hay không. Nếu xui xẻo đụng phải, sẽ bị vầng hào quang của nữ chính ảnh hưởng nha.
6 Mà hiện tại Diệp An Thần không biết Đông Phương Tuyệt đang nghĩ nghĩ cái gì. Cậu một bên quan sát bốn phía đề phòng gặp nữ chính, một bên lại tự hào năng lực quan sát của bản thân, bất quá.
7 Từ chuyện ngày hôm đó xảy ra, Diệp An Thần liền hoàn toàn biến thành rùa đen rúc ở xác.
Rùa đen rúc ở xác: hình như là lo lắng, sợ sệt.
Trường học,
Tuy là hai mươi tuổi liền rời gia đinh, nhưng là có một câu nói rất đúng, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.
8 "Anh cho rằng tôi hiếm lạ với từng này tiền sao? Tôi sẽ chỉ lấy số nên lấy" nữ chính ngạo khí ngẩng đầu lên, tiêu sái xoay người, nâng xe đạp của mình dời đi để lại cho nam chính một cái bóng lưng vừa yếu ớt vừa kiên cường.
9 Từ lần gặp trước, Diệp An Thần tới trường càng cẩn thận, hiện tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là cuối tuần, ai biết trong lúc này tổng tài có còn xuất hiện ở trường học hay không, có thể không hẹn mà gặp nữ chính, mà chính mình lại vừa vặn gặp được?
Lần trước đã làm hắn, trong lòng run sợ, lại một lần nữa, Diệp An Thần cảm thấy chính mình không chừng có thể sợ tới mức nằm bệnh viện đi.
10 "Được rồi. ” Thu tay lại, đem thuốc đưa cho Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt mới phát hiện người trước mắt biểu tình tựa như không đúng.
“Làm sao vậy? Làm cậu đau sao?” Nếu cảm thấy rất đau, vẻ mặt mờ mịt này là cái gì? Đem người sắp dán cả mình vào cửa kéo lại.
11 Thời điểm Diệp An Thần muốn rút tay ra, ở cửa xe truyền đến tiếng gõ. Hơn nữa…… A…… Khuôn mặt này thật sự rất quen a.
Nữ chính a, có thể nói cho tôi vì cái gì cô hiện tại sẽ xuất hiện ở chỗ này? Cô không phải đang đi ăn cơm sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Tình tiết như vậy không đúng a.
12 “Cái kia…… Trên người tôi cũng không mang tiền, nếu không cô vẫn là mượn……” Quay đầu nhìn Tổng Tài đại nhân, có điểm lo lắng nói. Cậu hối hận, hôm nay cậu không nên ra khỏi nhà, ah ah ah ah……
“Vậy hả?” Bạch Mộng Tuyết thấy Diệp An Thần xấu hổ, bất đắc dĩ nói, “Xem ra hai chúng ta cái đều là người đãng trí.
13 Tổng tài không thích nữ chính làm xao đây? Nam chính chán ghét nữ chính sau này nữ chính làm như thế nào bây giờ……?
Trong nháy mắt, một đống câu hỏi chiếm cứ đầu óc Diệp An Thần.
14 “ Tôi muốn nói cho cậu biết, nói dối người ta cái mũi sẽ dài ra. ” Đông Phương Tuyệt cúi đầu, hắn rất thích nhìn tiểu lão thử nói dối, xuẩn manh (1) xuẩn manh a.
15 Buổi sáng trời nắng đẹp, tuy vẫn còn trong hè, nhưng nhiệt độ cũng đã thoải mái lên, đi trên đường, nhìn dòng xe cộ tràn đầy đường phố, Diệp An Thần không thể không cảm thán, vào nơi này đã hơn một tháng, buổi sáng tỉnh lại cảm thấy khuôn mặt biệt nữu đến bây giờ đã quen, không thể không nói, tính thích ứng của cậu rất mạnh.
16 Đi vào trường, tuy rằng chỉ mấy ngày không tới, nhưng cũng đã có một loại cảm giác dường như đã mấy đời, muốn biết vì cái gì mà cậu mấy ngày nay không tới trường học sao? Không dám tới a, thật sự, sau sự kiện vay tiền đầy phong ba kia, liền bị nữ chính gọi điện oanh tạc a, sợ tới mức cậu chỉ có thể rúc ở nhà.
17 Cả ngày Diệp An Thần đều ngốc ở nhà, cũng may tuy rằng thời gian thật dài, nhưng là cũng qua đi, thở dài, nhìn lên trời bốn mươi lăm độ cảm thán vân mệnh bị thương của chính mình.
18 Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều hướng cửa mà nhìn, Bạch Tịch Vũ cũng chỉ hơi hơi sửng sốt sau đó liền đưa đồ trong tay giao cho người phục vụ, đối hai người nói gì đó, nói xong liền đi tới trước mặt Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt.
19 Thời điểm Bạch Tịch Vũ trở về thời thấy chính là vẻ mặt đầy ý cười của Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần tràn đầy nhiệt tình. Hơi nghi hoặc một chút, sau đó liền cầm đĩa trong tay để trên bàn, thuận tiện đem lý cafe trước mặt Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đổi đi:“Đây là pudding buổi sáng mình làm, nguyên bản nghĩ để ngươi tới mang về, hiện tại liền ở chỗ này ăn đi!”
“Quả nhiên thú vị.
20 Mà Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần chạy mất, có điểm khó hiểu. Trở lại chỗ ngồi, nghĩ mình vừa rồi rốt cuộc làm sai cái gì, như thế nào người này bỏ chạy đi đâu?
“Ngươi đây là…… Theo đuổi hắn!” Thời điểm Đông Phương Tuyệt còn hồi tưởng chính mình vừa rồi làm bước nào không đúng, ở một bên Bạch Tịch Vũ ngồi xuống nơi vừa rồi Diệp An Thần ngồi.