1 Dưới ánh sáng xanh lục sặc sỡ của đèn nê ông, chiếu rọi một gương mặt trẻ tuổi non nớt; bọn họ ở chỗ này cuồng nhiệt ca múa, phát tiết áp lực kỳ thi đại học mang đến, cùng việc sắp phải đến lúc xa nhau.
2 Đứng ở lập trường của An Vô Dạng, một khắc từ lúc cậu biết chính mình uống vào ly rượu có chứa chất khích thích kia, bản thân đã làm tốt chuẩn bị, nghiêm túc mà nói cậu quả thật không có quan niệm quá khắt khe về trinh tiết, nhưng cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.
3 Khoảng 8 giờ rưỡi, An Vô Phỉ từ trong phòng ra ngoài, đụng phải ba mẹ rời giường đi làm, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Ba, mẹ. "
"Sớm, anh con còn chưa có rời giường?" Đinh Vi hai mắt nhìn cửa phòng con trai, cơ hồ dùng câu khẳng định.
4 Bởi vì buổi chiều vừa mới tới, người tiếp tân còn nhớ rõ khuôn mặt lớn lên thực trẻ con của cậu học sinh làm thêm kia.
“Tới rồi, chị mang em vào thôi, phải thay quần áo mới có thể đi làm.
5 Hai chai Louis XIII, một ngàn hai trăm đang tự động xoay quanh trong đầu An Vô Dạng, tiểu tâm can lại kích động một phen, chỉ là. . . . . . Trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
6 Trên mặt bàn chỉ có sáu cặp xúc xắc, cô gái bên người Trần Sơ cùng Tưởng Thiếu Phi không thể lên sân, như vậy chỉ có thể ở ngoài sòng bạc.
Ván thứ nhất Quý Minh Giác ngẩng đầu lên, nhà trên gã là Hoắc Vân Xuyên, nhà tốt nhất là An Vô Dạng, có thể nói là vị trí trận Tu La, mặc kệ An Vô Dạng kêu ra sao, Hoắc Vân Xuyên đều đến bảo bọc.
7 An Vô Dạng ngồi trên xe mới bình tĩnh lại, sờ sờ số tiền coi như không ít trong túi. . . . . . Cậu cũng cảm thấy công việc bồi rượu rất không thích hợp với mình.
8 Trên đường hoa hoè loè loẹt việc làm thêm quá nhiều, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là những công việc đó đều không dễ kiếm tiền.
Lĩnh hội qua sự hào phóng của câu lạc bộ K một đêm là có thể kiếm một ngàn hai trăm tệ, An Vô Dạng đối mặt với những công việc không lớn không nhỏ khác: ".
9 Nếu thiếu tiền, đối phương vì sao không đến văn phòng làm?
Hoắc Vân Xuyên cau mày nghĩ thầm, là ghét bỏ tiền lương quá thấp, hay là tìm được nơi càng tốt hơn rồi?
Chính là hắn không cho rằng một học sinh đi làm thêm có thể tìm được việc nào tiền lương cao hơn 4000, trừ phục vụ.
10 Tám giờ đến tiệm điểm tâm, đã rất muộn, nhưng vẫn còn tốt, cửa hàng trưởng ngày hôm qua cũng biết, thân thể An Vô Dạng không thoải mái, thấy cậu lại đây, chỉ là hỏi một câu: "Không sao chứ?"
"Thực xin lỗi cửa hàng trưởng, em đến muộn.
11 Bác sĩ nhìn thiếu niên mất hồn mất vía, ở trong lòng thở dài, hiện tại người trẻ tuổi làm việc đều không kể hậu quả, thật là làm người lo lắng: “Thế nào, là có chuyện gì khó xử sao? Cháu có thể nói với tôi một câu.
12 An Vô Dạng đi vào trong khách sạn nhiệt độ đột ngột giảm xuống, một cổ khí lạnh ập vào trước mặt, thổi hai tay cậu đến lạnh run, trên làn da tức khắc nổi đầy da gà.
13 Đồ ăn ngon có thể làm lòng người thả lỏng, đặc biệt là trải qua phản ứng tra tấn khi có thai, cậu có thể ăn được đồ ăn và món canh mình không phản cảm, cơ hồ làm An Vô Dạng buông xuống đề phòng, lòng biết ơn mà ăn uống ngon lành.
14 Dư lại bản thân một mình đối mặt với Tưởng Thiếu Phi không tính hoàn toàn xa lạ, cũng không phải thập phần quen thuộc, làm An Vô Dạng có hơi câu nệ, cậu lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cứ như vậy vẫn luôn chờ đợi Hoắc Vân Xuyên trở về.
15 Đối phương tuổi quá nhỏ, rất nhiều thường thức cơ bản đều không biết chuẩn bị, đây là chỗ bất đắc dĩ nhất; nếu không Hoắc Vân Xuyên hoàn toàn có thể dựa theo thói quen của mình đi an bài mọi chuyện.
16 Từ ba giờ ngủ đến hơn bốn giờ, thời gian một giờ, tuy rằng vẫn là thực ngắn, nhưng ít nhất sẽ không lại làm đôi mắt cậu cảm thấy nóng rát nữa.
Sau khi An Vô Dạng dậy, ở trên sô pha an tĩnh ngồi vài phút, tinh thần mới tỉnh táo lại.
17 Động tác ăn cơm của cả nhà đều ngừng lại một chút, đặc biệt là An Vô Phỉ, nó rất áy náy, chính mình chỉ là thuận miệng nói ra một câu, căn bản không nghĩ tới mẹ sẽ tức giận đến như vậy.
18 Buổi sáng 6 giờ rưỡi, hai anh em An gia ở trong căn phòng nhỏ, thanh âm quạt điện vang lên vù vù vù vù.
Sau khi An Vô Dạng tỉnh lại, phát hiện chính mình một thân mồ hôi, áo ngủ bằng thun đã ướt sũng dính ở trên lưng.
19 Cùng ba ba chạm mặt sự tình phát sinh quá đột ngột, vừa hoảng hốt vừa vội vàng, An Vô Dạng chỉ nghĩ đến giấu mặt đi, lại xem nhẹ bóng dáng của mình, có khả năng sẽ bị ba ba nhận ra được.
20 An Vô Dạng đi tiểu xong, rút một tờ khăn giấy chà lau, sau đó dẫm lên kệ bên chân thùng rác, đem khăn giấy ném vào trong, lúc này mới kéo quần lên, gài nút.