1
Editor: Đắc Du.
Beta: Bánh Bao
“Đây là nơi nào?”
Những hạt mưa nhỏ rơi tí tách trên mặt đất, cảnh vật mông lung trong màn mưa, bản thân lại một mình rách nát nằm trên mặt đất, cả người đau nhức, xương cốt bủn rủn.
2
Editor: Đắc Du.
Beta: Bánh Bao
“Để xuống đi!” – Lệnh Hồ Xung sau khi chỉ huy nha hoàn đặt dụng cụ rửa mặt xuống liền bước vào “khuê phòng” của Đông Phương Bất Bại.
3
Editor: Đắc Du.
Beta: Bánh Bao
Đông Phương Bất Bại cười nhạo: “Hằng ngày? Thì ra ả chưa từ bỏ ý định!”
Y hung hăng buông chén trà xuống, làm hơn phân nửa nước trà bắn ra.
4
Editor: Đắc Du.
Beta: Bánh Bao
“…Giáo chủ, ngươi đừng giỡn to như vậy…Ngô!” – Mắt Lệnh Hồ Xung trừng lớn, không thể tin được ẩn nhẫn quát khẽ – “Buông tay!”.
5
Editor: Đắc Du.
Beta: Bánh Bao
Đông Phương Bất Bại vừa vào cửa liền cảm thấy không thích hợp. Sau khi đề phòng cảnh giác y liền đi đến bên mép giường, xốc lên màn giường.
6 “Ân…… Đông Phương……” Lệnh Hồ Xung quả thật trúng dược, hoàn toàn mất đi trang trọng cùng nghiêm túc ngày thường, lúc này hắn hoàn toàn chỉ là một nam nhân, chỉ muốn đạt được khoái của nam nhân.
7 Tựa hồ cảm thấy bản thân dù sao cũng đã đem người ta ăn kiền mạt tịnh phải nên chịu trách nhiệm, Lệnh Hồ Xung sau đó ngược lại rất tẫn trách làm hết phận sự mà lại bắt đầu làm đại tổng quản thiếp thân cho Đông Phương giáo chủ, chiếu cố so với trước kia càng thêm tinh tế chu đáo hơn, làm cho bản thân Đông Phương Bất Bại có đôi khi đều nhịn không được muốn mặt hồng tim nhảy.
8 “Tướng công, chúng ta khi nào thành thân?” Đông Phương Bất Bại thực thích ở trên giường kêu Lệnh Hồ Xung tướng công, chỉ có lúc này, bọn họ mới giống một đôi phu thê bình thường.