1 Đừng hỏi ta xuyên như thế nào. . . Không phải rơi xuống nước xuyên, không phải tai nạn xe cộ xuyên, không phải ngủ say xuyên, không phải đọc sách xuyên, không phải ngã từ trên cao xuyên, cũng không phải đi tới đi lui xuyên.
2 Đang tại thời kì oa nhi này thật bất tiện,ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng bị ôm tới ôm lui. . .
Trong lúc này ta đại khái biết được vài thông tin đại khái, tỷ như đây là quốc gia gì, triều đại nào, nhà của chúng ta thuộc hạng nào.
3 Ta và Tỉnh Chi lúc này đã 3 tuổi,cùng tứ ca đã lên 4 tuổi rưỡi.
Hai năm nay thú vui duy nhất của ta là nhìn tứ ca bắt nạt Tỉnh Chi,mà quên nói, từ khi ta bắt đầu biết nói,thế là lại có thêm một nhân vật bắt nạt Tỉnh Chi =]].
4 Cuối năm kia Tỉnh Chi đã bị phụ thân cùng hai thúc thúc đưa đi tu luyện trên núi, mặc kệ hắn khóc nháo chết đi sống lại,cuối cùng vẫn bị nhét lên cỗ kiệu, tiếng khóc kinh thiên động địa kéo dài theo suốt chặng đường, nghe thấy mà tội nghiệp.
5 Lúc này ta và Tỉnh Chi đã lên 7, tứ ca lên 8 tuổi rưỡi, Nhị ca Tam ca 10 tuổi, đại ca 12 tuổi, đại nhi tử của tam thúc là Bạch Mộng Chi đã lên 10 tuổi.
6 Sáng sớm hôm sau,ta rửa mặt ,mặc quần áo xong, mới biết được tin sáng sớm nay tiểu tứ đi gặp phụ thân. Phụ thân bất quá trách cứ hắn vài câu do hắn để cho người khác phải lo lắng,cuối cùng vẫn là bỏ qua cho hắn , sau đó sai người đi báo tin tứ thiếu gia đã về để những người đi cùng tiểu tứ khỏi lo lắng.
7 Dọc đường đi ba người :ta , Tỉnh Chi cùng tiểu tứ nói nói cười cười thực vui vẻ. Tiểu Bích ,Tiểu Nguyệt cầm đống lớn đồ vật đi theo phía sau, tiểu tứ có ý muốn đi theo hỗ trợ mang đồ.
8 Đêm ,khách nhân cất bước ra về. Phụ thân triệu tập tất cả mọi người đến thư phòng,sau khi mọi người ngồi theo đúng vị trí của mình,phụ thân hỏi ý kiến mọi người về hôn ước của đại ca.
9 Hiện tại ta cùng Tỉnh Chi đã 13 tuổi, tứ ca 14 tuổi rưỡi, Nhị ca Tam ca 16 tuổi, đại ca 18 tuổi, đại biểu ca Mộng Chi 16 tuổi
Lúc lên 13,ta thiết kế xây lại đằng sau viện.
10 Ta là một đứa cô nhi, ta không biết cha mẹ mình là ai, ta cũng không có tên. Ký ức cuối cùng ta nhớ là tại Bạch phủ, nơi này chính là nơi chủ nhân đầu tiên của ta sống-Bạch tiểu thư.
11 Sau bữa trưa, quản gia đưa đến một người. . . Hắn hoàn làm đảo lộn mọi sinh hoạt. . . . . Cả hắn và ta đều coi trọng chủ tử Phong Nguyệt lâu này, chính là nàng.
12 Nếu như nói ta cùng tứ thiếu đối chủ tử là có khát vọng của hai vị thành niên đối với người con gái mình yêu,nhân lúc nàng không thanh tỉnh mà làm ra loại tình huống như vậy.
13 Mộng Chi kéo đai váy chủ tử xuống, hai tiểu thỏ trắng trước ngực cũng do đó mà nảy ra, khiến tâm chí hai nam tử tại đây bắt đầu nhộn nhạo. . . . Mộng thiếu đem bàn tay ướt đẫm mật dịch xoa xoa tại trước ngực chủ tử, sau đó vươn đầu lưỡi tới liếm mút sạch sẽ, chính là an ủi nhũ hoa đang dựng đứng kia.
14 Hắn nói xong liền đem cự thú nhét một nửa vào miệng chủ tử. Lòng ta đầu khó chịu ,đầu lưỡi càng nút mạnh hoa huyệt chủ tử, đầu ngón tay kẹp lấy tiểu hạch mà nhay, chủ tử rên rỉ
"A.
15 Ta mở mắt, thân mình đau nhức cảm thấy có chút khó chịu, nhất là trước ngực cùng nơi riêng tư. Ta cởi cổ áo ra, da thịt vẫn trắng nõn, không có gì khác thường, ta liền thử hoạt động dớới hai chân,cảm giác lạ khiếến ta rê rỉ ra tiếng, tựa hồ như bị xe tải nghiền qua vậy, đầu ngón tay trượt xuống , đụng chạm một chút hạ thân khô khốc, hơi hơi đau đớn.
16 Thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, A Tình đầu gỗ kia vẫn cứ lì ở trên cây. . . . Ảnh vệ thật đúng là kì quái, mặc hắc y ngồi trên cây lại muốn người ta không phát hiện ra? Nói nhưu thế nào cũng nên mặc lục sắc mới đúng, ít nhất là đúng với nguyên lý tắc kè hoa.
17 Thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, A Tình đầu gỗ kia vẫn cứ lì ở trên cây. . . . Ảnh vệ thật đúng là kì quái, mặc hắc y ngồi trên cây lại muốn người ta không phát hiện ra? Nói như thế nào cũng nên mặc lục sắc mới đúng, ít nhất là đúng với nguyên lý tắc kè hoa.
18 Bạch Mộng Chi ôm ta thẳng đến ôn tuyền, xem hắn quen thuộc như vậy, người này hẳn đã xem qua bản đồ? Đi thì đi đi, không buông ta xuống còn chưa tính, vì cái gì vừa đi vừa cởi quần áo? Y phục của hắn rải dần theo đường đi.
19 Ta được tam ca ôm một mạch về phòng giao cho Tiểu Bích, Tiểu Nguyệt, nhưng quần hắn ướt bó sát vào hai chân, vì thế Tiểu Nguyệt dẫn hắn đi lấy quần áo thay, ta trầm ngâm một chút,lại phân phó người đem đến cho Mộng Chi một bộ.
20 Thời tiết càng ngày càng lạnh , Tết càng ngày càng gần. Bọn hạ nhân mỗi ngày đều vội bận rộn lục đục chuẩn bị hàng tết cùng quần áo mới. Bảo bối A Tình mỗi ngày vẫn quần áo mỏng manh như vậy, quần áo đều là màu tối.