1 Âm thanh dữ dội lại đập vào màng nhĩ, so với lúc trước còn lớn hơn, ta mở to mắt, ông trời ơi! Nơi ta đứng là một bãi phế tích, mặt đất vẫn chao đảo dữ dội như trước! Không gian âm u, xung quanh tràn ngập bụi đất, tiếng la hét chói tai, tiếng kêu khóc thê thảm hòa cùng âm thanh nứt vỡ của đất tạo thành một bản hòa âm của địa ngục.
2 Chạy mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng người đuổi theo ta mới thở phào nhẹ nhõm, lần này thiếu chút nữa bị sặc chết: hắn vừa bẩn thỉu vừa bốc mùi tanh tưởi làm ta thấy buồn nôn, thân mình cũng hơi nhích lên tránh né hắn.
3 Trong lúc ta ngủ mơ, trời dần dần trở lạnh, ta giật mình vài cái rồi tỉnh dậy, đây là đâu a? Tiếng nước từ đâu vọng đến làm ta dần tỉnh táo. Mặt trời sắp lặn, ngẩng đầu nhìn thấy người nọ vẫn ngồi dưới thác nước, bao lâu rồi nhỉ, hình như đã 6,7 tiếng đồng hồ.
4 Ta rời khỏi hắn, lôi kéo ba lô, mở khóa lấy ra một bộ quần áo thể thao, không biết đã cất trong đó từ bao giờ. Trở lại bên cạnh hắn, ta mở rộng áo, khoác lên vai hắn, lại giúp hắn vắt khô mái tóc dài ướt sũng.
5 Ta đi đến ngồi xuống trước mặt hắn. , “Được rồi! Ngươi mau nói cho ta biết, đây là triều đại nào, quốc gia nào đi!” Hắn định thần lại, chậm rãi nói cho ta đây là Thiên Thịnh vương triều.
6 Vừa đi ta vừa khe khẽ ngâm nga những giai điệu khác nhau, từ những bài đồng dao của trẻ con, đến nhạc trẻ thịnh hành, cứ như vậy liên tục không ngừng.
7 Hữu Sinh khẽ nâng tay phải, nhẹ nhàng bắt lấy tay ta, lúc này ta mới nhận ra, tay hắn run không kiềm chế được, cả người hắn cũng theo đó mà rung lên, cơ hồ không thể nắm lấy.
8 Ta ngừng một lát, đưa mắt nhìn quanh, xác định tình cảnh của chính mình. Chỗ này là gian thờ của một ngôi miếu đổ nát, nền đất gồ ghề. Đi đến trước bàn thờ, ta nhẹ nhàng đặt hắn ngồi xuống, đầu tiên là đùi phải chạm đất, sau đó cả người dựa vào bàn thờ.
9 Trời đã sáng, ta cẩn thận dìu hắn đứng lên, đỡ hắn đi ra ngoài, một tay hắn chống tường, nhờ thế ta đi cũng dễ hơn. Ta âm thầm quyết định, bất luận thế nào, ta cũng phải thay đổi một bộ dạng khác, sau đó thiết kế cùng chế tác ra bồn cầu.
10 Bước chân vào phòng, ta mới hiểu vì sao Lí lang trung quần áo xộc xệch. Mọi thứ trong phòng lộn xộn, khắp nơi đều ngổn ngang các loại sách thuốc cùng dụng cụ lớn nhỏ, làm cho người ta không có chỗ mà đặt chân.
11 Tâm trạng ta lúc này chỉ có thể tóm gọn bằng một chữ: nản, thậm chí càng đi càng thấy trầm trọng. Lí lang trung đã nói Hữu Sinh không nên cưỡi ngựa, vậy thì không thể để hắn mạo hiểm, tuy rằng hắn nói có thể đi bộ, nhưng ta biết đó là chuyện không thể.
12 “Thưa chư vị hương thân phụ lão, Vân Khởi ta từng đi đến nhiều nơi, đi qua thiên sơn vạn thủy (có hai giờ đi máy bay thôi), xem khắp ngũ hồ tứ hải (cảm tạ TV ca ca), thấy qua vô số kỳ văn dị sự, nhưng chuyện ta muốn kể sau đây, lại là kì trung chi kì, dị trung chi dị[1], nhưng hoàn toàn là chuyện thật! Ở bên ngoài biên cương, có một nước tên gọi Trung Hoa, non sông tú lệ, quốc thổ phì nhiêu.
13 Cái gọi là Khinh Phong Lâu, chẳng qua chỉ là căn nhà hai tầng được ngăn thành các gian, tầng dưới phần lớn là nhà bếp, bên ngoài chỉ có một phòng không lớn kê vài bộ bàn ghế.
14 Lúc ta tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Ở bên cạnh ta, Hữu Sinh đang run rẩy, cố không rên lên thành tiếng, hình như rất khổ sở. Ta vội hỏi: “Ngươi có cần ta đắp thuốc không?” Hắn ngừng rên rỉ, miệng hở hổn hển, chậm rãi nói: “Ôm ngươi một chút sẽ tốt hơn”.
15 Ta mang theo tâm trạng ủ rũ, ngồi trên xe mặc kệ cho ngựa kéo đi, cảm giác Lộ Lộ không phải lôi kéo ta, mà là lôi kéo một con chó nhà có tang. Ta không biết rốt cuộc nên làm gì, chỉ nghĩ cứ đi như vậy đến cuối trời.
16 Ta hỏi Cứng Đầu: “Các ngươi ở đây có than tổ ong không?” Hắn không hiểu hỏi lại: “Đó là cái gì vậy?”Trong khoảnh khắc đó, cái vận mệnh ta mong chờ bấy lâu nay rơi bộp xuống đầu ta, đánh vỡ tất cả hoài nghi từ trước đến giờ.
17 Ánh mắt ta không thể rời khỏi hắn. Từ đằng xa, ta thấy hắn mặc y phục màu lam đơn giản, bả vai gầy yếu nhưng kiên cường, hắn ngồi thẳng lưng, mặt hơi nghiêng, cũng đang nhìn về phía ta.
18 Ngày hôm đó khi ta tỉnh lại trời đã tối, trên bầu trời giăng mắc vô vàn ngôi sao lấp lánh, Hữu Sinh lúc đó đang ngồi dưới đất, còn ta dựa vào ngực hắn mà ngủ.
19 Tình hình kinh doanh than ta không muốn nói tỉ mỉ, chỉ có thể tổng kết là luôn luôn phát triển, mạnh mẽ hướng về phía trước, vinh quang càng lúc càng gần tới trong tầm tay.
20 Đêm đó Hữu Sinh sai người đưa Trình Viễn Đồ trở về, còn hắn cùng ta trở lại căn phòng nhỏ. Hắn ôm ta trải qua cả một đêm dài, cho đến tận sáng hôm sau.