1 Đêm dài vắng vẻ, sàn bạch ngọc tản ra từng trận lạnh buốt, mà người quỳ ở trên đó lại không cảm thấy dù chỉ một chút. Một giọt mồ hôi trong suốt theo động tác phập phồng của hắn chảy xuống, hình thành một giọt nước nho nhỏ.
2 Khi Tô Tiện Nhiễm lạnh giọng nói ra bốn chữ này, đèn đuốc trong phòng đã tắt lại đột nhiên sáng ngời, đem hết thảy trong phòng chiếu sáng, bao gồm cả vị nam tử xông vào.
3 Trong giọng nói không nên lời trêu tức, nhưng thân mình hắn liền mang theo một loại hàn khí âm lãnh tiếp cận, đánh úp lãnh ý lại. Nhạn Nhi cả người run lên, đến đầu cũng cúi thấp càng thêm thấp.
4 “Có đúng là hoàng thượng muốn kết hôn cùng tiểu thư?” - Nhạn Nhi nghĩ rồi tự cảm thấy thật kinh hãi, lão gia thì đang đêm khuya bị hoàng thượng triệu tiến vào cung, tiểu thư lại đang tuổi cập kê, hơn nữa mới vừa rồi Hiên Viên Di đột nhiên xuất hiện ở trong này, nàng muốn tin rằng đó không phải sự thật, nhưng điều đó thực sự đã bị nàng đoán trúng: hoàng thượng triệu lão gia vào cung thương lượng, khẳng định là tiểu thư có hôn sự!Tô Tiện Nhiễm liếc mình nhìn nha hoàn ra dấu, lập tức cầm lấy chăn lông cừu đang ở trên tháp thượng, khoác lên người người, ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng mà “khụ”.
5 Tô Tiện Nhiễm lạnh giọng đánh gãy lời của Nhạn Nhi: "Có cái gì khác nhau?""Tiểu thư, người vẫn còn thành kiến với vương gia sao? Tình cảm của hắn với người trước nay chưa từng đổi, hơn nữa hắn tốt xấu cũng là Đại Tần chiến thần, ngay cả hoàng thượng cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
6 Họ nói lý, ngầm có ý châm chọc Tô Tiện Nhiễm, nghe được Nhạn Nhi trầm xuống hẳn, bất quá, vì không muốn bị bại lộ thân phận, nàng cũng không dám biểu lộ cái gì ra ngoài.
7 "Nhiễm nhi có tâm , bất quá Dung nhi thiên tư ngu dốt, có làm sao có phúc tiến cung hầu hạ Hoàng thượng?" Lý Phù Mạt xấu hổ cười nói, kỳ thật nàng cũng không tin Tô Tiện Nhiễm có thể được hưởng thánh sủng, bất quá nghe nàng ta nói như vậy, vẫn cảm thấy sợ.
8 Nhạn Nhi cũng nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân đang đi về hướng này, một chút kinh hoảng liền hiện lên trên khuôn mặt, hai tay lôi kéo người Tô Uyển Dung, cũng phân vân không biết thế nào nhưng vẫn quyết định kéo nàng, phối hợp khóc lớn lên: "Nhị tiểu thư, ngươi không thể giết tiểu thư a, nàng thân mình không tốt, ngươi mau buông ra nàng.
9 Tâm lí của Tô Hoán Thanh lại càng thêm khó chịu: Vì sao Nhiễm Nhi khi còn nhỏ lại như vậy, Dung nhi thật nhẫn tâm. Đối với Tô Tiện Nhiễm càng thêm áy náy, bàn tay vỗ về mái tóc của nàng: "Phụ thân thật xin lỗi con, đã để con chịu ủy khuất ngần ấy năm"Nàng đương nhiên hiểu được điều: đã có chuyển biến tốt thì nên thu lại đạo lý, không thèm nhắc lại, chỉ là đôi mắt ngân ngấn lệ, nhẹ nhàng gọi: "Cha!"Đại phu cùng Nhạn nhi trông thấy cảnh tượng này vô cùng cảm động, riêng đại phu còn dùng ống tay áo lau nước mắt, cầm đơn thuốc đưa cho Nhạn nhi, dặn dò: "Tiểu thư cần tĩnh dưỡng về sau đừng cho người quấy rầy nàng.
10 “Vậy giải dược ở đâu?” Nhạn Nhi lại tiếp tục hỏiTô Tiện Nhiễm nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Ngươi không chú ý tới sao, mùi hương trên người ta có chút đặc biệt”Nhạn Nhi tiến sát vào người nàng một chút, quả nhiên phát hiện mùi hương trên người nàng bây giờ với mùi hương hàng ngày có chút bất đồng, nhưng không rõ ràng lắm.
11 Nhạn Nhi liên tục gật đầu: "Tiểu thư, nghe nói Tuyết Thương sơn trang là thiên hạ đệ nhất trang, mà trang chủ Tuyết Vô Ưu lại là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, chỉ duy nhất có hắn là có thể cùng Tần vương so sánh.
12 Tô Tiện Nhiễm phóng tầm mắt, chậm rãi nhìn từ khuôn mặt của hắn rồi xét trên khắp người. Hàng mi vừa dài lại dày, thẳng tắp, mâu quang thâm thúy mà lại lạnh như băng, hơi thở phả ra lộ rõ một nỗi nguy hiểm vô hình, giống như người đứng trước hắn lúc này đều là con mồi của hắn vậy.
13 Tô Tiện Nhiễm nhíu mi, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, giống như có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng vậy. Ngẩng đầu lên, quả đúng là Tuyết Vô Ưu và nam tử áo lam kia đang soi xét nàng.
14 Tô Tiện Nhiễm lấy từ trong ống tay áo trung lấy ra một lệnh bài, đặt xuống trước mặt hắn. "Ngần này đã đủ chưa?" Trên mặt bàn tối đen, chiếc lệnh bài bạch ngọc được chạm rỗng hoa văn đặt ở trên bàn, chính là lưu ảnh mây án.
15 Ra khỏi sơn trang, Tô Tiện Nhiễm đột nhiên run lên, không thể khống chế được thân mình nữa, nàng ngã xuống mặt đất, miệng phun ra một dòng máu đỏ tươi.
16 Tô Hoán Thanh vừa tiến vào đã thấy Tô Tiện Nhiễm sắc mặt tái nhợt , có máu đông ở khóe miệng mà đau lòng liền sai người đi mời đại phu. Tô Tiện Nhiễm ngăn hắn lại: “không cần đâu phụ thân…khụ khụ Nhạn Nhi dìu ta đứng lên”Đương nhiên là không cần rồi, nàng đang bị nội thương mời đại phu đến xem thì chuyện của nàng lập tức bị vạch trần sao?Khi Nhạn Nhi dìu nàng đứng lên, nàng nặng nề cau mày, từ đôi môi không có huyết sắc bật ra tiếng rên rỉ nhỏ, Nhạn Nhi cũng cảm nhận được nàng bất thường có chút lo lắng.
17 “Ô ô, tiểu cửu, hoàng thúc đau quá a!”Âm thanh quen thuộc này làm ọi người cả kinh, đợi đến lúc ổn định bọn họ mới thấy rõ được, mới nãy người bọn họ gọi là “thích khách”, lại là ngốc vương gia Hiên Viên Di?“A.
18 “Không cần a. . . tiểu thư!” Nhạn nhi quát to một tiếng, nhìn Tô Tiện Nhiễm từ trong lòng hắn ngã xuống, nàng hận chỉ muốn cắn chết hắn, hắn rõ ràng là cố ý, tiểu thư bị thương nghiêm trọng như thế, lại ngã từ chỗ cao, còn có thể còn mạng sao?Tô Tiện Nhiễm chậm rãi nhắm mắt, khắn trên mặt bị gió thổi bay, khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra, vốn muốn tương kế tựu kế, liền như vậy bị ngã xuống, giả chết…Nhưng là, trong đầu đột nhiên lướt qua một khuôn mặt tái nhợt giống hệtThân thể hành động nhanh hơn so với đầu óc, cơ hồ là cùng lúc, hai tay nàng đặt lên cổ hắn, mà tay hắn, cũng vững vàng ôm lấy thân thể nàng.
19 Hiên Viên Hàn Ngọc kéo nàng đứng lên, nhân tiện còn cầm tay nàng, ý muốn giúp nàng thả lỏng. Nàng ho nhẹ vài tiếng lại bị hắn kéo ngồi xuống, hơn nữa còn thân thiết vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.
20 Hiên Viên Hàn Ngọc nói xong liền quay đầu nhìn Tô Tiện Nhiễm, trong mắt hiện lên một tia trêu tức, lại quay mặt đi, nghiêm mặt nói: “Nhiễm nhi bị hoàng thúc làm bị thương, vì thế tôn nhi liền ôm nàng lại đây”"Ngươi ôm nàng lại đây?" Thái hậu không tin hỏi lại.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 25