1 Quản lý Dư của vườn sinh thái Lục Dã (đồng cỏ xanh) nhận được cú điện thoại thứ N trong ngày của sếp lớn.
Quản lý Dư kiên nhẫn đáp lời, “Tổng giám đốc Dương, tôi đang trên đường đến khu biệt thự rồi, vừa nãy tôi cũng đã nhắn tin cho thầy Phương, bọn họ đã bài trí và sắp xếp căn nhà đó đi đi lại lại nhiều lần, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu… Tôi hiểu ý ngài, mong ngài yên tâm…”
“Lão Dư à, đương nhiên tôi tin anh, nhưng với tính tình của người họ La thì không tới cuối cùng không thể nói trước được…” Lời của ông chủ qua điện thoại có vẻ khổ cực khôn kể, nói tới một nửa ông lại thấy mình nói quá xúi quẩy, liền chuyển sang câu khác, “Tóm lại, nếu bọn họ có bất cứ yêu cầu gì chúng ta đều phải tận lực thỏa mãn, gắng hết sức để thỏa mãn họ.
2 “Mẹ nó!”
Vừa ra khỏi cổng, La Bảo Phàm đã không nhịn được đạp vào cột đèn bên đường, cắn răng chửi rủa.
La Bảo Điệp vội vàng túm gã, khẩn trường nhìn biệt thự đằng sau, kéo người vào xe, “Em nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy, có việc gì về nhà nói!”
La Bảo Phàm nhanh chóng ngồi vào xe thể thao, nhấn mạnh chân ga, xe chạy được một đoạn dài mới dám thở phào.
3 Hiểu Quả rất thích vườn sinh thái, nơi này có hoa có quả, có chim non và cả các loài thú nhỏ khác nữa. Dù đang phải vác một cái kéo tỉa cây rất nặng, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu, Hiểu Quả vẫn vui vẻ không thôi.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Tỉ vào thư phòng, báo với La Vực, “Dương tiểu thư đến.
5 Lúc Hiểu Quả đến biệt thự của La Vực trời còn sáng, tới khi cậu rời khỏi đó, mặt trời trên cao đã đổi thành mặt trăng. Cả vườn sinh thái rộng như thế chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng con đường dài vắng lặng.
6 Trong vườn sinh thái Lục Dã, ngoài trung tâm bảo dưỡng thì vườn trái cây là một trong những khu vực có quan hệ gần gũi với khu biệt thự nhất, đa số hoa quả được sản xuất tại đây đều để phục vụ các hộ khách của khu biệt thự.
7 Ngày ấy La Vực không để Dương Thi Hàm ngủ lại, truyền nước xong y liền bảo cô về, Dương Thi Hàm bận bịu mấy tiếng nấu cho y rất nhiều món ăn tốt cho sức khỏe của La Vực, lại sợ đồ không được tươi ngon, cẩn thận cất vào tủ lạnh, thế nhưng hôm sau khi thấy dì Chu bưng những đồ này lên, mày La Vực nhíu chặt lại.
8 Hiểu Quả được Phương Tỉ đưa đến phòng nghe nhìn. Khi La Vực lên lầu đẩy cửa ra, y liền thấy cậu đang ngồi trên sofa xem tivi. Tivi đang chiếu phim hoạt hình, chắc hẳn Phương Tỉ nghĩ Hiểu Quả sẽ thích cho nên mới chọn kênh này.
9 La Vực phải ăn kiêng, có rất nhiều món trên bàn y không được ăn, gắp lên chạm vào miệng liền bỏ xuống. Dù vậy, cả chủ và khách đều vui vẻ ăn bữa cơm này, hai người vừa nói vừa cười khiến thời gian trôi nhanh như chớp mắt, nếu Phương Tỉ không nhắc nhở, có lẽ La Vực còn tiếp tục trò chuyện với Hiểu Quả.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau khi chú Mao Mao dọn đi, bạn cùng phòng mới chuyển vào ký túc xá, hôm đó trong phòng chỉ có mình Hiểu Quả, Hứa Long không biết lại đi đâu.
11 Trời hè tối muộn, lúc Hiểu Quả làm xong chân trời vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt, giờ cậu chạy tới biệt thự ăn cơm may ra vẫn kịp, nhưng Hiểu Quả không chạy đi, bởi vì cậu nhận ra, táo mình mua đã đi đâu mất rồi? Vừa nãy để tiện làm việc nên cậu bọc táo kỹ trong túi nilon rồi để dưới gốc cây, bây giờ thu dọn dụng cụ xong, quay về chỗ tìm lại không thấy táo đâu nữa.
12 Hiểu Quả mất dấu Hứa Long, tức thì bối rối không biết làm sao, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ là phải tìm lại được tiền lương của mình về, cô Lư nói nếu cãi lộn hay đánh nhau thì tới tìm cô, nhưng mà Hiểu Quả không có điện thoại, cũng chưa được tiếp xúc với các công cụ liên lạc hiện đại, biện pháp duy nhất cậu nghĩ ra được chỉ có tự mình đi tìm cô giáo.
13 Nghe thấy tiếng động đằng sau, phải mất một lúc lâu Tiểu Lương mới phát hiện có gì không ổn. Hắn quay đầu lại, tức thì thấy Hiểu Quả ngã úp mặt tại chỗ, chưa chờ hắn phản ứng đã có người mau chóng chạy tới, bế Hiểu Quả dưới đất lên, trực tiếp đưa cậu tới chiếc xe điện cách đó không xa.
14 Đợi Hiểu Quả uống xong nước, La Vực đặt cậu nằm lại giường, Hiểu Quả khụ khụ đôi tiếng, lờ mờ nhìn qua. La Vực còn tốt bụng muốn ghém chăn cho cậu, nhưng tay vừa tới cổ Hiểu Quả cậu đã đẩy ra rồi.
15 Sau khi Hiểu Quả dùng xong bữa sáng, Phương Tỉ lại đo thân nhiệt cho cậu. Hiểu Quả đã hạ sốt, tinh thần và sức lực cũng dần hồi phục. Cậu khoa chân múa tay cố gắng thể hiện mong muốn được đi làm của mình, lại bị La Vực quyết đoán bác bỏ.
16 Khuôn mặt La Vực thoáng cứng nhắc, song rất nhanh y đã nở nụ cười, chỉ là nụ cười này vô cùng lạnh nhạt, treo hờ trên môi đậm vẻ khinh thường, như thể chỉ cần nói chuyện là ý cười ấy sẽ lập tức rơi xuống.
17 Lúc Phương Tỉ bước vào, trong phòng vẫn còn kéo rèm, lần trước đưa Hiểu Quả về hắn không lên lầu, giờ men theo ánh sáng u ám từ bên ngoài truyền tới, Phương Tỉ không khỏi kinh ngạc nhìn căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn trước mắt.
18 Hiểu Quả vừa gật đầu đồng ý sống ở biệt thự, đồ dùng gia dụng mà La Vực đặt đã được chuyển tới. Dì Chu sắp xếp phòng cho khách ngay cạnh phòng của La Vực, không gian phòng không nhỏ, nhưng sau khi đặt giường, sofa, bàn học, tủ quần áo cùng vô số thứ đồ lặt vặt khác, căn phòng bỗng chốc bị lấp đầy.
19 La Vực rất tin tưởng vào năng suất làm việc của Tiếu Tỉnh Dương, mấy ngày nay tin tức “Tập đoàn Kình Lãng quyên góp 3 triệu cho ‘Gia đình Thiên sứ"” lan tràn trên các trang báo và đài truyền hình trọng điểm, tin tức lời ít ý nhiều, không sướt mướt không thừa thãi, không chỉ thể hiện thái độ tích cực giúp đỡ người nghèo khó của tập đoàn Kình lãng, mà còn thông báo việc tập đoàn chuẩn bị thành lập quỹ nhân ái của riêng mình, đóng góp cho sự nghiệp từ thiện và bảo vệ môi trường, thuận tiện giới thiệu dự án làng du lịch sinh thái sắp mở cửa của tập đoàn, qua đó đã nhận được khen ngợi của lãnh đạo cấp cao.
20 Yêu cầu chuyển cây mau chóng được gửi đến trung tâm bảo dưỡng, vườn sinh thái Lục Dã luôn giữ tác phong phục vụ chuyên nghiệp với khách hàng, bọn họ có thể cố gắng tiếp nhận và trả lời tôn trọng với cả những yêu cầu vớ vẩn, song với đề nghị bất ngờ này của La Vực, trung tâm vẫn phải trầm mặc vài phút, cuối cùng mới nói phải hỏi ý kiến cấp trên.