1 Mạc Tuy nghe được tiếng nước bên tai, tảng đá buộc trên người làm hắn không ngừng chìm xuống, nước không ngừng chảy vào phổi khiến ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng tất cả rơi vào yên lặng.
2 Trong bộ tộc bất luận là thể chất gì, mười bốn tuổi coi như trưởng thành, Mạc Tuy một mình lặng yên không một tiếng động lớn tới năm mười ba, thừa dịp mùa đông vừa qua, lúc người trong tộc đều dị thường bận rộn, mang theo bao nhỏ sớm chuẩn bị, khoái trá chuồn mất.
3 Sự khôi phục của thú nhân mạnh mẽ dị thường, sau Mạc Tuy cho Khế Gia ăn thịt hai ngày, vết thương dài chừng bốn mươi phân trên người Khế Gia đã tự động khép lại, thuận lợi kết vảy, tuy rằng vẫn không thể đi săn, nhưng đi lại chung quanh đã không thành vấn đề.
4 Vì để sớm quay về bộ tộc, buổi tối hai người chỉ tùy tiện săn vài con mồi để ăn, thân thể hình thú của thú nhân dị thường ấm áp, buổi tối Mạc Tuy đốt đống lửa liền trực tiếp ngủ ở da lông êm ấi nhiệt độ ổn định, lộ trình vốn cần bốn ngày, trưa ngày thứ ba đã thấy bộ tộc của Khế Gia.
5 Thức ăn lúc trước tìm được đã tiêu hao hầu như không còn, Khế Gia phải đến rừng rậm gần đó tìm con mồi nhỏ, Mạc Tuy thì vào chợ trong bộ tộc dạo một chút.
6 Hôm sau trời vừa sáng, Tác Nhĩ đã đứng ở cửa gọi tên Mạc Tuy.
“Ưm… ồn quá. ” Khế Gia nửa mê nửa tỉnh ủi đầu vào ngực Mạc Tuy, cau mày lẩm bẩm.
“Mau dậy, ngươi phải đi săn với mọi người.
7 Trời đã sáng choang, không ít thú nhân muốn đi săn tụ tập một chỗ chuẩn bị xuất phát.
“Khế Gia, hôm nay ngươi tới hơi trễ a. ” Một thú nhân thấy Khế Gia, cười cùng cậu chào hỏi, thấy Mạc Tuy và Tác Nhĩ đi theo phía sau Khế Gia, ngạc nhiên đánh giá Mạc Tuy, “Đây là người mấy ngày hôm trước ngươi mang về sao?”
“Ừm, hôm nay mang Mạc và Tác Nhĩ vào rừng hái chút hoa quả, sẽ không tiến sâu vào rừng.
8 Mạc Tuy mang theo một giỏ đồ về đã gần giờ cơm tối, trong viện vẫn còn tiếng hoan hô cười đùa gà bay chó sủa, Khế Gia và Tác Nhĩ cả người đều là mồ hôi, dính lông gà đầy đầu đầy người, gà rừng hoảng sợ vừa bay vừa gáy, khiến cảnh thượng thoạt nhìn rất thê thảm.
9 Mùa hè qua đi, năng lực đi săn của Tác Nhĩ đã càng ngày càng mạnh, sau khi phát hiện rừng trúc, Mạc Tuy ngoại trừ đào măng, còn chém mấy cây trúc chẻ thành đao trúc dài nhỏ đặt trong vỏ da tính chất đặc biệt, giắt bên hông.
10 Mang theo một giỏ lớn lúa mạch về nhà, kỳ thật trong lòng Mạc Tuy cũng không có tự tin như Khế Gia tưởng, tuy trước kia ở nông thôn từng giúp xử lý lúa mạch, nhưng không đó đã có máy móc, rất nhiều bước không cần nhân công hoàn thành, dựa theo hình dạng trong trí nhớ tạo cối xay nho nhỏ, Mạc Tuy còn không rõ nó có dùng được hay không.
11 Các thú nhân vị thành niên vận chuyển con mồi mỗi ngày chỉ luân phiên tham gia nửa ngày, gần tới mùa đông, Mạc Tuy cũng bận rộn. Thời gian đi săn buổi sáng càng dài, thú nhân vị thành niên hơi lớn tuổi thường đi hỗ trợ buổi sáng, Mạc Tuy khiêng con mồi nửa ngày, tùy tiện ăn một chút gì đó, buổi chiều phải đi gặt tiểu mạch.
12 Sáng sớm mùa đông đặc biệt an tĩnh, Mạc Tuy luôn ngủ không sâu thường thức dậy sớm, bình thường lúc hắn thức Khế Gia còn đang khò khò ngủ vùi. Hiếm khi bị lay tỉnh, lúc mơ mơ màng màng còn có chút khó hiểu bình thường Khế Gia ngủ rất thành thật sao hôm nay dậy sớm vậy.
13 Tuy rằng đã rất nghiêm túc nói với Khế Gia đây là một lần cuối cùng giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng Mạc Tuy vẫn mang theo cảm giác tội lỗi khó dùng lời diễn tả giống như nhúng chàm thiếu niên cái gì cũng không biết.
14 “Ngươi tin y lạp thật sự được thần thiên vị?” Tát Phi rửa sạch bùn đất trên người hiện ra ngũ quan tinh xảo nhất mà Mạc Tuy từng thấy, tuy nhìn ra được là nam, lại có vẻ vô cùng âm nhu.
15 Khế Gia liếm mấy cái lên mặt Mạc Tuy mới dừng lại hóa thành hình người, sau đó kéo Mạc Tuy từ dưới đất lên, cả mặt tươi cười sáng lạn không thôi, ôm Mạc Tuy cọ cọ mặt hắn: “Mạc, ta rất nhớ ngươi.
16 Mạc Tuy cười búng mũi Á*: “Nghĩ nhiều ghê nhỉ, gấp gáp tìm bạn đời như vậy sao?”
(*gốc là “Mạc Tuy cười cho Á một não băng”, mà não băng “脑崩” là tên gọi khác của bệnh viêm mũi, tui dựa vào câu sau đoán nó là “búng mũi”, không biết đúng không?)
“Mới không gấp đó.
17 Nếu Mạc Tuy đã nói cũng thích mình, xao động bởi vì hôn môi khi nãy vẫn nín nghẹn thật lâu, Khế Gia liền quấn lấy Mạc Tuy làm chuyện chỉ có người thân mật mới có thể làm, xong rồi mới hài lòng đi ngủ, ngay cả lúc ngủ say khóe môi vẫn mang theo ý cười không tan như cũ.
18 Khế Gia nằm trong một đống vải bố mất trật tự ngủ mê mệt, phần lưng lộ ra ngoài đều là vết tích đủ màu, Mạc Tuy hơi nhếch khóe môi, rất hài lòng hôn hôn lên cái trán đều là mồ hôi của Khế Gia, tùy tiện khoác da thú ra gian ngoài nấu nước.
19 Số lần Mạc Tuy nhìn thấy tộc trưởng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên khi tộc trưởng xuất hiện trước cửa nhà hắn có chút ngượng ngùng nhìn hắn cười, Mạc Tuy liền biết tộc trưởng không thể nào đơn giản là đi ngang qua cửa nhà hoặc là tới thăm nhà hắn.
20 Do mỗi thú nhân đều phải vác khoảng chừng ba trăm cân đường lặn lội đường xa, những thứ mang theo người đều không nhiều, Mạc Tuy thu thập hai bao da thú nhỏ cho mình và Khế Gia, trong túi ngoại trừ gia vị còn chuẩn bị thuốc viên thường dùng Mạc Tuy đặc biệt tìm Y Tư lấy, thịt phơi khô cũng lấy một túi mang đi.