1 “Ca…”
Đáng tiếc Kim Hồ cũng không nghe hắn nói nhiều, trực tiếp ném hắn vào phòng.
“Hừ, đừng tưởng như vậy là có thể nhốt được đệ!” Mắt to liếc xung quanh, Kim Cát cười giảo hoạt, đẩy tủ quần áo ra, trộm theo đường hầm đã đào từ trước đi ra ngoài.
2 “Ô…”
Cả người như bị hỏa thiêu, nơi được âu yếm qua lại ngứa lại tê, hắn thống khổ hô hấp, thân thể nhịn không được cong lên.
“Nơi này hẳn là chưa từng đụng đến, nhan sắc rất đẹp.
3 Theo thời gian trôi qua, lang cái chậm rãi tiến vào tiểu huyệt phấn hồng, cho đến khi đi vào hoàn toàn, hai mắt Kim Cát đã trắng dã, thiếu chút nữa là hôn mê.
4 Còn hơn những nữ tử từng ở trên giường y, tiểu hồ ly này tuy là thân nam nhân, lại vô cùng hấp dẫn, thân thể mềm mại, khi làm tình phát ra mùi thơm lạ lùng, thiên tính dụ dỗ lộ ra không thể nghi ngờ.
5 “Vương. ” Thị nữ nhanh chóng quỳ lên mặt đất.
“Ngươi còn đợi ở đây làm gì, còn không đi xuống. ” Hai tròng mắt vàng bạc tức giận liếc qua thị nữ một cái, lập tức ánh mắt chuyển lại người Kim Cát.
6 Ở trên giường nằm một ngày một đêm, Kim Cát mới có thể xuống giường đi được, chưa đi được hai bước đã mệt thở hồng hộc, nằm sấp trên bàn, không ngừng mắng to Lang Vương.
7 “Nghe nói Hồ Vương các ngươi có một nữ nhi là Ngân Hồ, lớn lên kiều mỵ động lòng người, có phải không?” Bàn tay duỗi ra, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của hắn, đem hắn đè lên dục vọng dựng thẳng đứng của mình, bắt buộc hắn đối mặt với mình.
8 “Ưm…”
Ban đêm, Kim Cát vì buồn tiểu mà tỉnh, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, bị dọa hoảng sợ, thân thể cứng ngắc, sau một lúc lâu cũng không dám động.
9 “Có thể… Có thể là hiểu lầm, ngươi không cần quá thương tâm…” Bị vẻ tối tăm của y cuốn hút, Kim Cát cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Bất tri bất giác, Kim Cát đã bị Hắc Trạch cuốn hút, hắn tư tưởng đơn thuần đã bắt đầu vì Hắc Trạch mà đau lòng.
10 Kim Cát nghĩ mình nằm mộng, mà còn là một giấc mộng phi thường chân thật, trong mộng hắn gặp Lang Vương mà mình ghét nhất, hơn nữa hắn còn chủ động ôm thắt lưng y, miệng liên tục kêu còn muốn còn muốn…
“Tiểu Cát Cát, đã tỉnh.
11 “Bổn vương trời sinh như thế, làm bao nhiêu nữ tử chết mê chết mệt, chẳng lẽ cưng không thích sao?” Mở đôi mắt tràn đầy dục vọng, ái muội ghé vào lỗ tai hắn thổi nhè nhẹ.
12 “Buông, ta không phải thị sủng của ngươi!” Ra sức giãy giụa, Kim Cát không dám nhìn tới mặt đại ca.
“Đã là người của bổn vương, còn nói cái gì?” Kéo cổ áo hắn xuống, lộ ra hôn ngân xanh tím dày đặc ở vai, Lang Vương vươn đầu lưỡi liếm liếm.
13 Lang Vương giảo hoạt cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nếu cưng dám phủ nhận, ta lập tức ăn cưng trước mặt hắn!”
“Ô…” Kim Cát ngây dại trừng lớn mắt.
14 “Vương, không tốt, không tốt. ”
Mây mưa vừa xong, Hắc Trạch nằm ở tháp thượng nhẹ nhàng vỗ về Kim Cát, thường thường liếm hai má phấn hồng, lại bị thị vệ ngoài doanh trướng cắt ngang.
15 Chuyện này rất khả nghi, cưng yên tâm, hắn là đại cữu tử (anh vợ) tương lai của ta, việc này tự ta điều tra. ” Vì cái gì mấy huynh đệ chết lúc trước trên người đều không có cầm tóc vàng mà cố tình nhằm ngay Kim Hồ vừa đến lại có.
16 Bị vẻ mặt đáng yêu của hắn dụ dỗ, Lang Vương thiếu chút nữa đồng ý.
“Làm sao nguy hiểm? Ta không thấy như vậy a?” Nhìn trái nhìn phải, hắn không thấy như vậy a?
“Nguy hiểm thấy được sẽ không là nguy hiểm, chuyện ca ca cưng bổn vương tự mình làm chủ, cưng ngoan ngoãn ở bên người bổn vương, đừng để bổn vương phân tâm, được không?” Nghịch mái tóc hồng xinh đẹp của hắn, Lang Vương nói ra lo lắng.
17 “Bổn vương không có sờ loạn, đều sờ chỗ cưng thích a, hắc hắc. ” Tà tà cười, bên vành tai mẫn cảm thổi một một hơi nhiệt khí, bàn tay to bận việc không ngừng, đem Kim Cát ngã vào lòng y khóc lóc xin tha thứ.
18 Sáng sớm, Kim Cát cả người mệt mỏi uể oải tỉnh dậy, theo thói quen xoay người về bên phải lăn một vòng, liền rớt xuống đất, lúc này mới phát hiện Hắc Trạch không ở bên người.
19 “Ta phi… Ta là Lang Hậu tương lai, ngươi to gan dám vũ nhục ta? Xem ta có bảo Trạch đem ngươi xé ra tám mảnh, thảy cho chó ăn không?” Bị ánh mắt dâm tà của Hắc Sâm làm cho khó chịu, Kim Cát trốn sau lưng ca ca làm mặt quỉ.
20 Kim… Cát…” Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, run như cầy sấy nhìn hắn, lắp bắp, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run.
“Tiểu Tinh, sao ngươi lại tới đây?” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, Kim Cát nghiêng nghiêng đầu hỏi.