1 Giờ ngọ tháng sáu, thiên chỉ đại phong, mây đen áp đỉnh, dự báo một trận mưa to sắp trút xuống, các cửa hiệu ven đường thu thập chuẩn bị triệt quán, người qua đường vội hơn trở về nhà.
2 Một năm sau
Thường lão phu nhân ôm tôn nhi duy nhất Thường gia đến Thiên Hữu tự.
“Phương trượng đại sư, van cầu ngài cho tôn nhi ta thuật duyên mệnh!” Nàng ôm tôn nhi khóc đến nước mắt nước mũi đều ra, đây thật sự là gọi người đồng tình.
3 Hỏa Vân sơn không giống như tên nóng rực, mà là một hồ nước xanh biếc xung quanh còn có những dãy núi xanh tươi. Nơi đây, chính là Vô Danh sơn mà Vô Danh đạo trưởng luôn miệng nhắc đến, nhưng cũng không phải là cái gì Vô Danh quán, chẳng qua là tiểu ốc tao nhã, phía trước có một khối đá khắc: ‘Tả Hữu phùng hồ’.
4 Cũng vào ngày này mười năm trước, cái ngày Thường Mộ ly khai khỏi Thường gia, Tiến Tài thúc đang trên đường mua một ít lương thực, đột nhiên một người đàn bà điên, tay cầm thái đao, đuổi theo một người trẻ tuổi khắp đường.
5 Chỉ trong một đêm Thường gia không rõ nguyên nhân mà diệt gia. Tiên Nhạc trấn như hai mươi năm về trước một lần nữa dấy lên ‘Lệ quỷ lấy mạng’. Điều này làm cho người nghe đến sợ hãi, cũng là một trong đại án khiến cho Minh Giới phải đau đầu.
6 Diêm Vương điện
Hứa Điểm hướng Diêm Vương hội báo sự tình, Toàn bộ Thường gia đều quỳ phía dưới, ai cũng đều cúi đầu không dám giương mắt, chỉ có mỗi Thường Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực đánh giá xung quanh.
7 Trở lại tiểu ốc, mở khóa, đẩy cửa bước vào, Thường Mộ rất an tĩnh nằm trên giường mà ngủ. Hắn thực thoải mái a! Cái họa đồ lung tung đã làm mình cùng Phán Phán tìm một ngày bên ngoài.
8 “Leng keng…. ”
Bên tai Hứa Điểm vang lên tiếng chuông…. Lại nữa, từ ngày hôm qua trong lòng luôn hoảng hốt nghe thấy tiếng chuông ấy. Hôm nay là ngày thứ tám, bảy ngày ước hẹn đã qua, hắn còn không trở về…có thể hay không có chuyện gì?
Đi qua quỷ môn quan, đứng trước cổng vào, vụng trộm đánh giá thân ảnh trên Hoàng Tuyền lộ.
9 Chật vật trở về Minh Giới y phục còn chưa thay đã bị triệu đến Diêm Vương điện.
Trước điện mọi người đều có mặt, Diêm Vương, Phán Quan cùng nhất bang tử quan đều đầy đủ.
10 Trận bão tuyết đầu mùa vô thanh vô thức đã kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Sáng sớm, Thương Thịnh đẩy cửa sổ phòng trọ vọng ra ngoài, một mảnh trắng xóa bao phủ cả Tiên Nhạc trấn, trên mặt Vong Ưu hồ đã sớm kết thành một tầng băng mỏng, chỉ cần một hơi thổi nhẹ cũng có thể làm cho lớp băng kia vỡ ra thành nhiều mảnh.
11 Trường Xuân khách điếm.
Chưởng quầy đang đánh bàn tính, hắn tính toán xem ba ngày nay tổn thất bao nhiêu. Từ chiều nay đã có vài vị khách bước vào, gần cuối năm khách nhân trụ qua lại không nhiều, cho nên không có nhiều tổn thất.
12 Thương Thịnh một bên lưu lạc, một bên kiếm nơi an cư, tại trên mặt đất hắn không thể xác định phương hướng vì thế rất nhiều lần đi lầm đường. Mỗi lần như thế Thương Linh thường vấn vì sao ca ca lại đi lòng vòng, hắn liền nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu huống chi là người? tìm được một chổ có thể an cư, nhất định phải xem xung quanh thế nào, miễn cho gặp phải núi lở, nước dâng”
Theo đạo lý này, một nhà ba người đi a đi, lượn a lượn, rốt cuộc hai năm sau cũng đến được một địa phương vừa ý.
13 Thương Linh đuổi theo, rất may hai vị đều là có tuổi. Hành tẩu có điểm thong thả, y rất nhanh đuổi kịp, hơn nữa bên cạnh quả nhiên có hai người, một người mặc hắc y, một người vặn bạch y.
14 Thương Linh cảm giác như dừng lại, liền xốc màn lên nhìn xung quanh: “Ca, vì sao chúng ta lại ở lại chỗ này? Ngươi lo lắng huynh đệ Hùng cẩu còn trộm ở lại đây quấy nhiễu? Hay là…Ngươi lạc đường?”.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáy Vong Ưu hồ
Một tiểu trạch ngư như con thoi lao tới, một bên bơi một bên lớn tiếng gọi: “Cá chép gia gia, không tốt! Không tốt! trên mặt hồ tựa có người rơi xuống”.
16 Minh giới.
Diêm vương giao cho Phán Quan một tiểu đào nhi, này là từ hội bàn đào mang về. Không biết người nào đó, định ra quy củ mới, nói Phán Quan Minh Giới là Thạch đại nhân không đủ tư cách, từ nay về sau không được tham gia.
17 Thương Thịnh mặc một dạ y cùng với mặt nạ hắc sắc lặng lẽ tiến nhập Minh Giới, toàn thân được màu hắc ám yểm hộ, đừng nói những người khác ngay cả chính mình cũng không thể thấy.
18 Thành nam Đồng Châu
Một gia đình bình thường sinh ra một nam hài. Vốn theo bà đỡ nói, thai tâm đã không còn, hẳn thai lưu, lúc chuẩn bị lấy thai nhi ra, thai phụ đột ngột thuận lợi hạ sinh.
19 Kỳ hạn nửa tháng đã đến, chỉ còn một khắc nữa là đến giờ sắc phong Bạch Vô Thường, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Thường Mộ.
Diêm Vương điện. Mọi người đã đông đủ, tất cả đều đổ dồn về phía Thương Linh.
20 Tân Hắc Bạch Vô Thường, nhoáng cái đã vài năm
Thường Mộ nổ lực đem chính sở học của mình ủy nhiệm Thương Linh, tại thực chiến chỉ dạy, hắn làm như vậy khiến cho năng lực thật sự Thương Linh kích phát toàn bộ, chỉ trong vài năm, vô luận là pháp thuật, võ nghệ, thậm chí là cá tính giảo hoạt đều được Thường Mộ vung đắp, rất đáng mặt Minh Giới Bạch Vô Thường, kinh ngạc hơn, là mọi người không quên tán thưởng Phán Quan đại nhân có con mắt tinh đời.