1 Nói đến Phù Dung trấn, sẽ khó tránh khỏi nghĩ đến nước ô mai mỹ vị ngon miệng, nơi pháo hoa mỹ nữ như mây, còn có ác bá ở Phù Dung trấn kẻ khác nghe qua liền biến sắc ––– Trần Thiên Tứ.
2 “Này… Ngươi vừa rồi là nói đùa đúng không…” Trần Thiên Tứ xoay mặt qua, thanh âm run rẩy hỏi Tô Ngôn đang giẫm lên mình.
“Nói đùa? Ngươi cảm thấy chuyện này dễ cười lắm sao?” Tô Ngôn bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng sợ hãi của ác nhân này rất thú vị.
3 “Ngươi… Vì sao phải làm như vậy… Ta nhận sai rồi còn chưa đủ sao, ta thề không bao giờ làm chuyện xấu nữa… Van cầu ngươi buông tha ta đi!” Lúc ngón tay thứ ba đâm vào trong tiểu huyệt, Trần Thiên Tứ không kìm được nữa mà khóc lóc xin tha.
4 “Sư phó, đồ nhi quyết định ngao du tứ phương, sau một hai năm sẽ trở về!” Người đang nói là nhị sư huynh của Tô Ngôn.
Thải Minh tiên nhân đưa mắt nhìn người nọ, thở dài, “Cái tên đồ đệ bướng bỉnh này, lần trước hóa thành đạo sĩ tiết lộ thiên cơ cho Trần gia còn chưa đủ sao, lần này lại muốn gây ra chuyện gì nữa, con nghịch thiên như vậy, không sớm thì muộn các tiên quân cũng hạ lệnh trừng phạt con, cho trăm năm đạo hạnh của con hóa thành tàn tro!”
“Lời ấy của sư phó sai rồi, mỗi lần đồ nhi để lộ thiên cơ không phải đều vì muốn giúp người hữu duyên trên đời hay sao, ấy là đồ nhi làm việc tốt, các tiên quân sao lại trách cứ chứ!” Nhị sư huynh mỉm cười, “Nếu không có đồ nhi dẫn dắt, Tô sư đệ sao có thể tìm được người tương thủ trọn đời với hắn chứ, Trần Thiên Tứ đang làm nhiều việc thiện kia chỉ sợ bây giờ vẫn còn là một ác nhân thôi!”
“Thôi thôi, vi sư nói không lại con, lần này con xuống núi, cần phải nhớ rõ sớm ngày trở về.