1 Ven bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ.
2 Đã gần đến chính ngọ, Hà Tử Yến tiễn đám trẻ con ra ngoài lớp học, nhìn chúng nó lon ton bước chân nhỏ, tốp năm tốp ba chạy ào về phía thuyền đánh cá gọi cha mẹ kêu đói bụng.
3
Thế là, Hà Tử Yến có thêm một vị “hồ hữu”.
Vị “hồ hữu” này tính tình rất cổ quái, còn khó dạy hơn cả lũ trẻ đang học chữ. Y chuẩn bị cơm trắng cho nó, trộn chút thịt vụn vào đặt trong thau, thế mà Bạch Bích không thèm liếc thau cơm lấy nửa cái, coi như không nhìn thấy, sau đó thong thả bước qua, nhảy lên bàn của y.
4 Đêm hôm đó, tiếng mưa rơi thánh thót ngoài cửa sổ. Tuy nói mưa xuân thấm ướt vạn vật lặng yên không tiếng động, nhưng từng hạt từng hạt nước mưa vẫn ngưng tụ nơi mái hiên nhà rồi rơi xuống vũng nước, tí ta tí tách, khi khoan khi nhặt tấu lên một bản hòa ca dịu dàng.
5 Đối với Hà Tử Yến mà nói, việc biết “Bạch Bích là hồ yêu” còn không đáng sợ bằng khi biết “Bạch Bích muốn giết y”, thế nhưng đêm hôm khuya khoắt gõ cửa nhà đại phu, đối mặt với ông già sợ hãi chất vấn mình, y bỗng nhiên lại chần chừ.
6
Trăm năm trước, đầu mùa xuân.
Khi đó, còn chưa có một thư sinh tên Hà Tử Yến, chỉ có một thiếu niên thích ngồi xổm đọc trộm trong hiệu sách.
Tên của thiếu niên ấy rất đơn giản, họ Dương, tên một chữ Tô.
7 Trăng sáng sao thưa, trên màn trời lam sẫm, trăng đã lên đến đỉnh. Gió đêm đầu xuân còn chưa vơi bớt ý lạnh tiết cửu cửu [2], tuy rằng mơn trớn trên người mềm nhẹ nhưng cái buốt thấm vào tận xương.
8 Từ khi có thêm thân nhân là Bạch Bích, tháng ngày trôi qua không còn quá gian nan. Mỗi ngày khi rửa bát làm việc, Bách Bích luôn thích quanh quẩn sau lưng Dương Tô.
9
Xuân qua xuân đến, đảo mắt đã qua một năm.
Dương Tô cao lên không ít, mà Bạch Bích vẫn chỉ là một đứa nhóc bé tí lùn tịt. Bạch Bích nhón chân ngửa cổ nhìn Dương Tô, càng nhìn càng buồn bực.
10 Ngày ngày vô vị tu hành, đến khi Bạch Bích vất vả đạt được chút thành tựu, rốt cuộc nhổ giò thành một thanh niên cao lớn, cũng không phải khổ sở vì tai và đuôi nữa, hắn không chút nghĩ ngợi vội lao xuống núi.
11 Bạch Bích thấy cả người như chìm trong giấc mộng, không biết phải làm thế nào để đối mặt với một Dương Tô đã chẳng như xưa, chỉ có thể theo y đi vào trong trấn, đến quán cơm đã sớm ngày đổi chủ.
12
Bạch Bích chỉ muốn về núi yên lặng một chút thôi, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi sẽ xuống núi tìm Dương Tô lần nữa.
Trong núi một ngày, trên đời đã là qua rất lâu.
13
Tiết trời đã vào tháng ba, nhưng nơi biên ải lạnh giá vẫn đọng tuyết chưa tan hết.
Tuy không có mặt trời, giữa trời đất vẫn sáng sủa dị thường.
14
Trước một câu hỏi “Kiếp trước có thù?” của Hà Tử Yến, kí ức đã qua trùng trùng hiện lên trước mắt Bạch Bích.
Từ giây phút tìm thấy y, Bạch Bích liếc mắt đã nhận ra ngay, tuy rằng vẻ ngoài đã khác biệt thật nhiều, nhưng thần thái đó, nụ cười đó, vẫn trước sau như một, chẳng khác mảy may hơn trăm năm trước.
15 Gió đêm hiu hắt lạnh, dưới màn trời lam sâm, những ngôi sao xếp hàng ngay ngắn rắc ánh sáng mông lung thanh nhã xuống mặt đất mênh mông. Gió nhẹ quét qua làm vẩn lên mùi bùn đất quyện đầy không khí, lá trúc phất phơ theo gió đổ xuống loang lổ bóng cây.