1 Trong một không gian tối tăm, không có một âm thanh, chỉ có sự yên tĩnh đến cực hạn, đáng lẽ trong một nơi như vậy sẽ không có một sinh vật nào tồn tại, nhưng chính giữa của nơi đây có một người thanh niên đang nằm, hai con mắt của hắn ta nhắm chặt như đang bất tỉnh.
2 “Kí chủ nhận được nhiệm vụ mới, mời xem xét. ”
Đang lúc Thanh Vũ nhìn thông tin của mình, thanh âm của Hệ Thống chợt vang lên. Thanh Vũ tâm niệm vừa động, trước mặt hắn hiện ra một cái bảng, trên đó viết:
Nhiệm vụ: Phát dương quang đại
Thông tin: Là một Giáo Đình thì cần phải có tín đồ, thân là Giáo Hoàng ngươi hãy đem Quang Minh Giáo Đình đến với chúng sinh đi.
3 Ngọc Trang đi ra bên ngoài sân của ngôi nhà, nhìn thấy gần một trăm người đứng nói chuyện ồn ào, việc Thanh Vũ chính là người thay thế cho Quang Minh Chi Thần hành tẩu ở thế gian, tạo phúc cho chúng sinh cũng đã truyền ra, các tín đồ rất là tích cực, nói chuyện tựa hồ còn không đủ, có người còn khua tay múa chân.
4 Thanh Vũ dựa theo nơi phát ra ánh sáng mà chạy vội, đi theo sau lưng Thanh Vũ là Diêu Hạo và Diêu Nguyệt. Diêu Hạo định tu luyện nhưng chưa kịp thì đã bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, nhất là hắn thấy Thanh Vũ vội vàng như thế, hiếu kì càng sâu cho nên chạy theo, Diêu Nguyệt cũng vậy.
5 Thanh Vũ bước đi ra ngoài, lúc này hắn cũng đã nói chuyện với Ngọc Trang xong, chủ yếu là dặn dò những lưu ý cần thiết. Mọi người lúc này cũng đã tản đi, Ngọc Trang tuyên bố mình được Quang Minh Chi Thần ban phước, cô còn miễn phí sử dụng một lần kỹ năng Quang Minh hồi phục lên tất cả mọi người, làm mọi người không còn cảm giác được mệt mỏi, trực tiếp chứng kiến được sức mạnh giống như Thần tích này, niềm tin của mọi người cũng đã tăng cao, trong lòng thầm nghĩ rằng ngày mai phải đến Quảng Trường để nghe Thanh Vũ tuyên bố.
6 Thanh Vũ từ từ bước vào quảng trường, đi theo bên cạnh hắn là mười chín người sớm nhất trở thành Tín Sứ, trong đó có Diêu Hạo, Nguyễn Thanh, Nguyễn Nam, Lê Tấn, Lê Anh, Diêu Nguyệt và Ngọc Trang.
7 Thanh Vũ nhìn xem bóng lưng của Lưu Úc dần dần xa, nói:
‘’Để cho hắn đi đi. ’’
Sau đó, Thanh Vũ nhảy xuống cầm một chiếc ly nước uống vào rồi nói ra:
‘’Nước này chính là Sinh Mệnh Chi Thủy, ta đã uống vào đã đủ để chứng minh nó không có độc đi.
8 Thời gian trôi nhanh, đến buổi tối, Trăng bị mây che mất, không khí âm u, yên tĩnh đến đáng sợ. Đột nhiên giữa ngôi làng truyền ra tiếng hét kinh khủng đến tận trời.
9 “Ngươi…tên loài ngươi chết tiệt, dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để tấn công ta. ”
Oan hồn từ từ lơ lững trên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, chỉ một tay về phía Thanh Vũ.
10 Buổi chiều, Giáo Điện, Thanh Vũ ngồi ở chủ tọa, bên dưới là các Tín Sứ dựa theo cấp bậc mà ngồi từ trên xuống.
“Lưu Úc, ngươi là người có nhiều hiểu biết nhiều nhất về Vương Quốc này, hãy kể cho mọi người tình hình xung quanh đi.
11 Thanh Vũ làm tất cả những chuyện trên đều có lý do, thứ nhất Quang Minh Giáo Đình không chỉ cần phát triển vũ lực mà cần có nhiều mặt nghề phụ phối hợp, mặc dù đan dược, vũ khí, có thể mua từ bên ngoài hay hệ thống nhưng giá cả quá đắt, còn phụ thuộc vào thế lực khác.
12 Lưu Úc đứng trước một đội ngũ một trăm người, hai bên hắn là Diêu Nguyệt và Diêu Hạo. Lưu Úc nghiêm túc nói ra:
‘’Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ Quang Minh Giáo Đình, chính là mũi thương của Giáo Hoàng, chém giết kẻ địch, bảo vệ Giáo Đình chính là sứ mạng của các ngươi.
13 Lâm Phong quăng hai tên hắc y nhân xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ rồi cung kính nói ra:
‘’Thuộc hạ bắt được hai kẻ xâm nhập, mời Giáo Hoàng đại nhân xử lý.
14 Hôm nay, Thanh Vũ cũng đã đạt đến Luyện Khí Kỳ viên mãn, số Tín Đồ ngày càng tăng bởi vì các Thánh Đồ đang cố hoàn thành nhiệm vụ của họ, đó là tuyên truyền Quang Minh Giáo Đình.
15 Trong rừng rậm liên tục xuất hiện thêm nhiều Hắc Viên, chốc lát, số lượng đã đạt đến 300 con Hắc Viên. Áp lực mà 300 con yêu thú tỏa ra làm không khí run rộng, nhất là những ánh mắt của Hắc Viên đều mang theo một cỗ hận ý nhìn về phía tường thành.
16 Cùng lúc đó, bên phía chiến trường của Lâm Phong và Hắc Viên trúc cơ kỳ, hai cường giả vừa đến nơi, lập tức xuất thủ. Lâm Phong đứng trên hư không, một quyền đánh xuống thẳng vào Hắc Viên.
17 Dân làng đang đứng trên tường thành cũng hoan hô thành tiếng:
“Hắc Viên đã bị đánh bại. ”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
Những tiếng hoan hô vang khắp trời đất.
18 “Khặc Khặc! Thế nào hả tiểu tử, bổn tọa cảm thấy như vậy là rất nhân từ rồi. ’’
Thanh Vũ nghe được từng thanh âm của Hắc Lão Quỷ, hai tay không tự chủ được nắm chặt, con mắt nhìn chầm chầm vào Hắc Lão Quỷ, Thanh Vũ nhìn thấy hai con mắt của Hắc Lão Quỷ mang theo vẻ châm chọc, cái miệng cười khinh miệt nhìn xuống.
19 Thanh Vũ và những người xung quanh cũng đã định hồn lại, quan sát trận đấu kịch liệt trên không trung, từng đạo linh lực bị đánh văng ra xung quanh đẩy lui mọi người.
20 Một đời ma đầu hoành hành bá đạo, giết người vô số, tạo nên nhiều đề tài cho thiên hạ bàn luận, Hắc Lão Quỷ đã chết. Thế gian từ nay bớt đi một ma đầu, Thanh Vũ nhìn khu rừng rậm hồi lâu mới bình phục tâm tình, hắn nghĩ đến tình cảnh khi nảy, quá nguy hiểm, đúng là Tu Chân Thế Giới, nó không cho một ai thả lỏng, mà phải luôn tiến về phía trước.