41 Không Vũ vương quốc, Linh Long thành, phủ thành chủ.
Linh Long thành chủ là một người thanh niên, khuôn mặt mang một nét tà dị, một đầu tóc đen tùy ý rủ xuống.
42 Bên ngoài Không Yên thành.
Một thân ảnh tà khí đang bay về phía Không Yên thành, tốc độ nhanh chóng, phát ra từng tía xé gió.
Người này là một ông lão, da nhăn nheo, một đôi mắt nguy hiểm nhìn về phương xa.
43 Ông lão không nhìn bọn nạn dân đang xúc động tình cảm, đòi trảm mình. Ông lão biết tình thế của mình nguy hiểm đến mức nào, bởi vì hơi ba mươi thanh kiếm từ trận pháp đã được ngưng tụ xung quanh hắn.
44 Lúc nãy, khi Thanh Vũ vừa thăng cấp đến trung cấp Giáo Hoàng, bên ngoài, tất cả người ở cấp bậc Tín Sứ trở lên đều cảm nhận được tốc độ hấp thụ linh khí của mình tăng lên một mảng lớn, không những vậy, tình trạng này còn có hiệu lực vĩnh viễn.
45 Động tác của Linh Long rất nhanh, nhưng đáng tiếc cũng đã muộn, trên bầu trời Linh Long thành, linh khí sôi trào ngưng tụ thành một cái bàn tay màu trắng, tỏa ra từng tia ánh sáng làm cả vùng trời như ban ngày.
46 Linh Long ăn vào Quang Minh Tín Ngưỡng quả, rồi nghe Thanh Vũ nói vậy, hắn ngẩn ngơ trong chốc lát, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy cái đầu mình có hơi đau, nhiều tin tức đột nhiên xuất hiện, Linh Long thất thần trong vài phút, sau đó hắn tỉnh lại, khom người nói ra:
‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.
47 Lưu Úc tiếp tục nói: ‘’Những người Đà La Môn gọi Lâm Phong là nhị tinh thiên tài vì hắn có thể càng hai cấp chiến đấu. Linh lực từ cấp bảy trở lên, mỗi tăng lên một cấp đồng nghĩa với việc vượt một cấp chiến đâu, cấp bảy linh lực tương đương với nhất tinh thiên tài.
48 Trong lòng quyết định xong, Ngọc Trang bước ra khỏi phòng, đi về phía Thanh Vũ. Nhìn thấy hắn đang đứng bên ngoài sân, Ngọc Trang tiến lên cười nói:
“Thanh Vũ ca ca thật là có nhã hứng, còn đứng hóng mát đây.
49 Sáng hôm sau, Vương Tinh vừa mơ màng mở mắt, nghe được tiếng đập cửa, hắn lê lết chân của mình đi đến mở cửa ra.
Phát hiện bên ngoài là một tiểu cô nương, nhìn qua chỉ có mười bốn mười lăm, nụ cười của tiểu cô nương đập vào mắt Vương Tinh.
50 Lâm Phong phi hành một canh giờ mới đến được bức tường thành của mười hai thành trì, hắn giả dạng là một tên tán tu muốn tham gia vào trận chiến tranh với Tà Đồ.
51 Xem ra, tu sĩ đã coi việc giết người là chuyện bình thường, không có gì to tát, đây là một thứ đã ăn sâu vào tiềm thức của tu sĩ. Coi thường sinh mạng, tùy ý cướp đoạt sinh mạng của người khác, Lâm Phong chán ghét nhất là những chuyện này, hắn phải dạy cho tên Nguyễn Bảo Anh kia một bài học, để cho hắn nhớ đời.
52 Sau khi kinh sợ, những vị thành chủ mời giật mình tỉnh ngộ, một người nói ra: “Tên này lại là một thể tu?”
Thể tu có số lượng rất ít, họ sống mấy chục năm vẫn chưa từng thấy thể tu nào có thể đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, không ngờ hôm nay lại tự nhiên nhô ra một thể tu tại đây, trong lúc nhất thời, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
53 “Về chiến lợi phẩm ta đề nghị phân phối như vậy, ai giết được Tà Đồ thì tinh hoa linh khí sẽ là của người đó, nếu hai người cùng giết thì chia đều, còn về túi trữ vật cũng như vậy, mọi người có ý kiến gì không?” Băng Tu cười nói.
54 Trên không trung bên kia chiến trường, Không Tinh cùng Hạ Minh liên thủ đánh với một tên Tà Đồ.
Tà Đồ này là một người đàn ông, thân hình to con, giống như một con heo đi bằng hai chân, lúc xuất thủ cái mặt đỏ lên, nhìn rất là buồn cười.
55 Hư Minh bị thương đang ở đằng xa, khi hắn nhìn thấy Lâm Phong chạy tới, trên người không có một vết thương, làn sương mù đằng xa cũng đã biến mất cùng tên Tà Đồ, hắn không khỏi giật mình, xem ra tên Lâm Phong này không đơn giản như bọn hắn đã nghĩ.
56 Những con côn trùng và độc vật trên người của tên Tà Đồ này đều bị hắn luyện hóa thành tà vật, mang trong người kịch độc cùng với tà khí, sức ăn mòn của nó quá khủng bố.
57 Năm tên Trúc Cơ đỉnh phong tham chiến, những Tà Đồ nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt đều tái, thi triển thủ đoạn chạy trốn, nhưng đáng tiếc vẫn không có gì dùng.
58 Một cơn gió thổi qua, làn tóc dài màu đen của Lâm Phong khẽ bay lên, mỗi một giây trôi qua, sức mạnh của Lâm Phong lại tăng lên một phần.
Hai mắt Lâm Phong từ từ mở ra, con ngươi của chuyển đổi từ màu đen tuyền sang màu xanh, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong người Lâm Phong phóng ra, không khí nhộn nhạo, linh lực như cuồng phong chảy vào cơ thể hắn, Trúc Cơ hậu kỳ!
Sau khi hấp thụ hết tinh hoa linh khí, cảnh giới của Lâm Phong đã tăng lên.
59 Lâm Phong cũng chẳng muốn giải thích với đám người lạnh, quay đầu định rời đi.
“Bắt hắn lại!” Băng Tu nhìn thấy vậy, rống lên.
Nghe được tiếng rống của Băng Tu, hai vị thành chủ Trúc Cơ trung kỳ lập tức đánh tới, hai đạo pháp thuật mạnh mẽ, ẩn chứa sát khí đánh tới Lâm Phong.
60 Một người thanh niên đang đứng trước mắt Thanh Vũ, một đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, thân hình to con, lực lưỡng nhưng không quá lố.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23