1 Trong sân bay đặc khu nào đó của Trung Quốc đang tiến hành một trận tranh chấp. Một bên tranh chấp là hai gã cảnh sát y phục thường, một bên khác thì là một người nước ngoài hơn năm mươi tuổi.
2 "Tha thẩm, đi chợ à?"Thanh âm rất êm tai. Vương thẩm không chút khách khí đẩy nàng ra vài bước:Đừng tới đây, lão gia căn dặn, không thể để ngươi gặp tiểu thiếu gia.
3 Hai đứa nhóc thả câu bên hồ, một là Âu Dương10 tuổi, một là con của quản gia nhà đại bá Âu Dương tên Âu Bình, nhỏ hơn Âu Dương một tuổi. Đại bá có ít điền sản, dùng cách nói hiện đại là địa chủ, những điền sản này đều là quản gia quản lý, dựa theo các gia trưởng an bài, Âu Bình về sau coi như là thư đồng của Âu Dương.
4 Có người tới rồi, Âu Dương vội vọt đến góc tối, trời đã lặn, trong phòng một mảnh tối tăm. Ở dưới tình huống chỉ có một chén đèn dầu, Âu Dương có lòng tin thoải mái rời khỏi.
5 ". . . "Thái Hư Tử lập tức nghe theo, trong lòng không quên cảm thán, Cam La mười bốn tuổi phong tướng có thần kỳ gì chứ, tên nhóc mười tuổi này có thể gạt mình từ nơi khác đến thủ tiêu mới là giỏi giang.
6 Đến lúc giữa trưa, Liễu thị còn chưa có chuẩn bị nấu cơm, có một tiểu quỷ đội đấu lạp (nón tre có dán giấy dầu để đi mưa) đã lén lút mò tới gần nhà:" Liễu tẩu, ta là Âu Bình, tiểu thiếu gia bảo ngươi bây giờ mang theo túi tiền đi họp chợ, phải từ phía Tây không nhanh không chậm đi đến phía Đông.
7 Âu Dương một bên nói với Âu Bình:" Làm tốt lắm. "Âu Bình lần đầu tiên nhận được khích lệ của tiểu thiếu gia, vui vẻ nhỏ giọng nói:" Kỹ năng bơi năm năm không phải là luyện không, có điều chính là quá lạnh đi.
8 Chịu khổ mười lăm năm, rốt cục sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng trước khi tốt nghiệp còn có một việc cần phải làm, đó chính là liệt kê chí hướng. Trong đêm lễ đội mũ kia, đại bá cùng Âu Dương châm trà đàm đạo lý tưởng, vừa mới bắt đầu, hắn đã bị đại bá Âu Dương Lôi của mình kinh ngạc hỏi:" Ngươi muốn thi cử?"Dựa theo lời của tiên sinh mà nói, tiểu tử này ngay cả Luận Ngữ cũng không thể đọc được mấy câu, mỗi lần thi cử đều là làm bừa, cứ như vậy còn muốn thi cử sao?Âu Dương khiêm tốn nói:" Có câu là việc do con người.
9 Tống triều đánh bạc muôn màu muôn vẻ, có đá cầu, đánh cờ, đổ xúc xắc, đá gà, đủ loại cách thức, hơn nữa người tham gia, trên có sĩ phu hoàng đế, dưới có bách tính bình thường, cứ thế du côn vô lại tam giáo cửu lưu, có thể nói là không chỗ nào mà không bao lấy.
10 Hai tay Âu Dương chà xát xúc xắc, sau đó giống như rất ngốc ném xuống. Con xúc xắc ngừng, Âu Dương suýt nữa hôn mê. Tam nương trước kinh ngạc thở nhẹ một tiếng:"Ba con sáu!"Không phải đâu đại tỷ, ta là muốn bốn bốn sáu, không ngờ tính chất của chén huyện các ngươi với chén của Âu gia không quá giống nhau, ba viên vậy mà lại có hai viên bị bắn bay.
11 Âu Bình khẩn trương nói:" Vậy chúng ta nhanh đi đến chỗ đại thiếu gia trốn đi. "Âu Dương lắc đầu:" Nàng nếu không phái người theo dõi còn chưa tính. Khi dễ đến trên đầu ta, ta phải cho nàng biết một chút mùi vị.
12 Đầu tiên có thể loại bỏ chỗ ở của quan huyện, người bên trong không ít, nha hoàn đã có tám người. . . Cũng không phải nói không thể giấu người, mà là lúc có sinh lý thì không tiện.
13 Bởi vì có mặt mũi của đường ca Âu Dương, người của Tam nương không thèm để ý Âu Dương đi dạo trên đường. Màn đêm dần dần dày đặc, hai người đi hai khắc vẫn chưa tìm được chỗ tránh nạn.
14 Âu Dương nằm dưới đất nhắm mắt lại, Âu Bình bên cạnh đang bị người nói nhảm:"Các ngươi nhất định là không tiến bộ, bị gia trưởng trách phạt, lúc này mới lén chạy tới nhỉ?""Nói bậy! Thiếu gia là vì đào hôn, cho nên chuẩn bị tham gia thi hương tháng tám.
15 "Nhân thủ nha môn trong đêm hôm qua nhất định toàn lực xuất động. Nếu vậy, bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi. Mà hương binh trông coi cửa thành chắc chắn cũng không có nhiều tinh thần.
16 ". . . "Tới gần trong huyện Âu Dương không nói gì, đòi mạng mà, ngựa kém cỏi nhất cũng phải 30 xâu, con lừa thấp nhất giá 12 xâu. Âu Dương sau một hồi im lặng nói với Âu Bình:"Chúng ta nên đi bộ đi.
17 Xem ra đúng là nhắm vào mình, cỗ kiệu ngược lại lúc ẩn lúc không, nhưng mấy đại hán lại hai người một tổ đi theo mình. Giữa ban ngày định bắt cóc à? Âu Dương sờ cằm, không ngờ theo dõi chuyên gia theo dõi.
18 "Thiếu gia, ngươi một chút cũng sợ à?" Âu Bình run rẩy nói: "Đó là công chúa. " "Sợ cũng không cần chết chứ?" Âu Dương nói: "Ta cũng sợ, người gặp phải chuyện đều sợ.
19 Lúc Âu Bình rời nhà mặc vẫn tương đối đơn sơ, đây là cha hắn dạy bảo ăn mặc đơn giản. Âu Dương liền thay y phục của hắn, sau đó cầm mảnh vải màu vàng làm mũ để cột tóc.
20 Tiếp theo là đi tiệm vải mua vải vóc làm quần áo, triều Tống thợ may rất ít, nếu không phải sắp gần huyện Âu Dương cũng không cần chậm trễ thời gian mấy ngày.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100